Nhà ta rất nghèo, chỉ có ba mẫu ruộng khô. Phụ thân ta ngày ngày chăm lo ba mẫu ấy như thờ tổ tiên, nhưng dù có chăm đến mấy, mỗi năm thu bao nhiêu lúa cũng chẳng đủ cho mười miệng ăn trong nhà no bụng.
Ông bà nội đã già yếu, ba người chú thì đều đã đến tuổi trung niên mà vẫn chưa lấy vợ, suốt ngày từ đầu thôn đông lượn sang cuối thôn tây, chỉ biết tán dóc và gãi chân — đúng là những kẻ lười biếng chính hiệu.
Tiểu cô cô bằng tuổi ta, là cốt nhục mà ông bà nội xem như sinh mạng.
Năm đó có một trận tuyết lớn. Trong nhà đã đứt lương thực mấy ngày, trông chừng ai nấy đều sắp chết đói. Phụ thân ta vào thành làm thuê kiếm sống, còn trong làng thì có người môi giới đến. Họ đưa ta bốn lượng bạc, ta liền đem chính mình bán đi.