Thời gian tựa hồ quá mỏng, khe tay lại quá rộng, hai năm qua đi, thoáng chốc như chỉ chớp mắt. Đông Hải cách kinh thành mười vạn tám nghìn dặm, ngôi làng chài nơi ta ở có người còn chẳng biết niên hiệu triều đại là gì.
Cuối cùng ta cũng biến mình thành một bà cô già. Mà ngay cả khi đã thành bà cô, ta cũng chưa thể toại nguyện tìm được “Cẩu Đản”. Dù sao thì, từng gặp người quá đỗi xuất chúng, khiến cho xuân hoa thu nguyệt đều chẳng thể sánh bằng một phần hắn. Nhìn kẻ khác, chỉ như trông vào đám cải hỏng, há không nuốt nổi vào miệng?
Dĩ nhiên, ta cũng chẳng có tư cách chê người khác, cùng lắm chỉ tính là một con heo trông chẳng ra gì. Nhưng xin hãy thông cảm cho tâm tư của một con heo vẫn mơ mộng được ăn một cây cải lành. Heo mà, tâm tư cũng đơn giản, cả đời chỉ mong có được một cây cải thật tốt.
Lưng đeo mấy trăm hạt trân châu thu được trong hai năm, loại tốt nhất tất nhiên phải tiến cống, nhưng loại nhì thì chắc đều nằm trong tay ta cả rồi. Lúc ta chậm rãi bước chân vào kinh thành, đã là một ngày tuyết lớn rơi đầy trời.
Bao trân châu mang theo sớm đã đổi thành ngân phiếu nhẹ tênh giắt trong ngực. Có bạc, lòng người an. Giờ ta đã có vốn để mua lấy một gian cửa tiệm, mở tiệm mưu sinh nơi kinh thành.
Sau khi an ổn đâu vào đấy, ta bắt đầu dò hỏi tin tức nhà họ Ôn. Ngày ấy lại trùng đúng tiết Đông Chí. Đông Chí tế tổ bái sư, chứ chưa từng nghe ai nói là ngày đại cô nương về nhà mẹ đẻ cả.
Nói đến Ôn Túc, kinh thành bất kỳ ai cũng có thể thao thao bất tuyệt nửa canh giờ. Từ trước đến nay chưa từng có vị Thượng thư bộ Hộ nào tuổi trẻ mà năng lực lại xuất chúng đến thế. Quốc khố nay đã dồi dào phong phú, ngay cả tư khố của Thánh thượng cũng đầy tràn, cho nên đã miễn giảm thuế khóa hai năm liền.
Ta chỉ muốn biết bạc trong quốc khố ấy rốt cuộc từ đâu ra? Mà điều trọng yếu hơn: chàng ấy hiện vẫn là nam nhân độc thân danh vọng cao nhất, tuấn tú nhất của Đại Khánh! Bao nhiêu gia đình có nữ nhi đều nhắm vào chàng, mong chàng làm rể quý nhà mình.
Lại đồn rằng chàng có tật, hoặc là đoạn tụ, hoặc là không thể viên phòng. Vậy còn tiểu thư nhà Tể tướng thì sao? Đoạn tụ, không thể viên phòng từ đâu mà ra? Một nam tử xuất sắc đến nhường ấy, lại ba mươi mốt tuổi chưa thành thân, thật khiến người ta sinh lòng hoài nghi.
Chuyện cũ của chàng, ta vốn biết rõ. Chẳng lẽ là vì bị đả kích tâm lý, nên chẳng thể động lòng với nữ nhân nữa? Hoặc giả thật sự là không thể chăng? Dù chỉ là suy đoán, nhưng thật ra lại vô cùng hợp lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà họ Ôn rất dễ tìm. Nằm bên rìa hoàng thành, gian nhà thứ tư bên Đông. Nghe nói hàng xóm là phủ của Hoài Vương và phủ Tể tướng, xem ra sự sủng ái của Thánh thượng với chàng đã đến mức ngang trời lệch đất.
Trước cổng không treo bảng hiệu hoa lệ gì, chỉ đơn giản khắc hai chữ “Ôn phủ” bằng nét chữ thanh mảnh tao nhã. Nhìn là biết nét bút của chàng. Hai con sư tử đá trước cửa uy phong lẫm liệt, khiến dáng vẻ lén lút thập thò của ta trở nên thô tục hẳn.
Chắc người đến Ôn phủ thường xuyên, nên tên gác cổng trưng ra gương mặt lạnh tanh như thể mặt nạ. Hắn nhìn ta một hồi, rồi rút trong áo ra một mảnh giấy, xem xong lại nhìn ta. Ta còn chưa kịp mở lời, hắn bỗng hét lớn rồi chạy như điên:
“Đại cô nương về rồi! Đại cô nương về rồi…”
Ta bị dọa cho suýt ngã. Chỉ sợ nửa kinh thành đều nghe thấy. Nhà họ Ôn có một vị đại cô nương lợi hại đến nhường nào chứ?
Đông Chí mà về nhà mẹ, thì thôi cũng được đi. Nhưng lại còn kinh động nửa kinh thành, khiến bao bóng đen ẩn mình trong các góc tối đều xôn xao. Rồi một đám gia nhân ùn ùn lao ra. Người đi đầu có vẻ là quản gia, đối với ai cũng cười đến rạn cả mặt – dáng vẻ đó thật đúng là chuyên nghiệp.
Ông ta cười quá mức khiến ta có chút phát hoảng. Ta hai năm nay cũng không phạm pháp hay làm gì trái quy củ, sao phải cười rùng rợn như vậy?
Nhưng vào trong phủ rồi mới phát hiện, chẳng xa hoa như ta tưởng. Mọi thứ đều tinh giản nhưng lại lộ ra khí chất bất phàm. Thượng thư bộ Hộ cai quản quốc khố, mà bày biện lại khiêm tốn nhã nhặn đến vậy, đúng là chẳng hợp thân phận.
Vượt qua tiền sảnh, bước qua hành lang, viện tử trong kinh thành quả nhiên vuông vức chuẩn mực. Tiền viện làm việc, hậu viện để ở. Thế nhưng ta còn chưa vào được hậu viện, đã bị người ta chắn ở cửa nguyệt môn.
Nhiều năm không gặp, có người vẫn phong thái như cũ, càng thêm trác tuyệt. Có kẻ thì mặt như đáy nồi, dù đã cố gắng tô son điểm phấn cũng vẫn xấu tới muôn phần.
Người đầu tiên ra đón lại là chàng.
Có lẽ mới từ phòng đi ra, trên người chỉ khoác một chiếc bạch bào dệt gấm, lưng đeo đai ngọc trắng. Bên hông còn treo một khối ngọc bích, tạc thành kết như ý, tinh xảo vô cùng. Hàng mày chàng khẽ nhíu, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khóe môi còn có nốt ruồi mê người. Năm tháng đối với người tuấn mỹ dường như đặc biệt khoan dung – chàng thật sự không thay đổi chút nào.