“Ngươi là Cẩm Nương sao? Ta là tỷ tỷ của ngươi đây! Cớ sao đến cả ta ngươi cũng không nhận ra? Chẳng lẽ bệnh ngốc lại nặng hơn rồi? Ta đang thay tã cho cháu của ngươi, ngươi kéo ta làm gì?”
Nàng ta còn định quay trở vào, nhưng Bảo Châu chẳng buông tay, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn lệ.
“Gọi ta là Bảo Châu, ngươi là tỷ tỷ của ai? Bỏ mặc sinh tử trong nhà, suốt tám năm chưa từng về lấy một lần, hôm nay trở lại là vì cớ gì? Đã đến rồi, lại còn khiến cha mẹ giận đến đổ bệnh là cớ làm sao?”
Ngọc Nương sững người, vẻ hoảng loạn vụt qua trong mắt nàng. “Bảo Châu gì chứ? Ngươi là Cẩm Nương. Ta năm xưa cũng là có nỗi khổ tâm…”
Bảo Châu không muốn nghe nữa, lôi nàng ta ra sân, người trong phòng cũng theo ra hóng chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Ta bảo Tam ca dẫn lang trung vào chuẩn bệnh.
“Bảo Châu, buông tay ra.”
Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, ta sợ Bảo Châu chịu thiệt, liền lên tiếng. Bảo Châu rưng rưng buông tay, uất ức đứng nép bên cạnh ta, trông y hệt con cún nhỏ bị bắt nạt.
Thuở ban đầu chúng ta sống cực khổ, có khi đói đến bữa sau chưa biết kiếm đâu ra. Ta nhường phần ăn lại cho muội ấy, nâng như nâng trứng, không nỡ để muội ấy rơi một giọt lệ. Hôm nay có kẻ dám ra tay với nó, ta sao có thể chịu đựng?
“Hiện tại trong nhà này do ta làm chủ, các vị có chuyện gì cứ tìm ta.”
Ta xoa đầu Bảo Châu, muội ấy lại càng thấy tủi thân, khóc mãi không thôi.
“Ngươi là ai? Cũng dám làm chủ trong nhà cháu ngoại của Thượng thư? Không sợ nói khoác bị trời đánh sao?”
Người lên tiếng là một phụ nữ trung niên, thân hình to lớn, e là người bên ngoại của a thẩm. Một đám bắt đầu phụ họa, tiếng người xôn xao khiến ta nhức đầu.
“Ngươi là thứ gì mà dám đến nhà họ Ôn làm càn?”
Ngọc Nương cũng quát lên. Nàng ta hẳn chẳng còn nhớ ta – khi xưa ta chỉ là một a hoàn thô sử trong nhà nàng ta.
“Trước tiên, ta không biết Thượng thư là ai. Kế đến, viện này là ta thuê, giấy tờ còn để trong tủ, lúc này cũng tạm xem như họ Trần. Cuối cùng, ta chẳng có thứ thân thích nào như các ngươi. Các ngươi đến nhà ta có trình thiếp danh không? Có được ta cho phép không? Nếu đều không có, thì ta có thể kiện các ngươi xâm phạm tư gia chứ?”
“Lùi một vạn bước mà nói, dẫu cho người nhà họ Ôn đang ở cùng ta, muốn thăng quan hay phát tài, các ngươi nói đến Thượng thư nhà Ôn – thì sao không tìm đến phủ Thượng thư trong kinh thành? Cớ chi lại đến đây ép cha mẹ huynh đệ của y?”
“Các ngươi nắm tin nhanh như vậy, lúc họ Ôn sa cơ có biết không? Ta biết chắc các ngươi đều biết, chỉ là ai nấy có tính toán riêng, người nhà họ Ôn đều hiểu rõ. Những năm qua, các ngươi có từng bước chân đến nhà họ chưa?”
“Người thì phải biết xấu hổ như cây có vỏ, sờ thử xem da mặt các ngươi có dày hơn gạch thành không? Lột xuống liệu có thể xây thành thêm cao năm trượng chăng? Mặt dày ta từng thấy, nhưng dày đến mức này thì thật hiếm có. Những việc các ngươi làm trước kia, nếu Ôn đại lang nhịn thì thôi, nếu không nhịn nổi thì sao?”
“May mà người nhà họ Ôn có học thức, chứ ta mà là người nhà ấy, hôm nay đã đắc thế thì từng tên trong đám thân thích m.á.u lạnh khoanh tay đứng nhìn năm xưa, ta ném hết vào chảo dầu mà nghe tiếng xèo xèo giải hận. Không thì cũng ném hết vào ngục giam vài ba năm, chẳng phải nhà ai cũng có vài chuyện không tiện nói ra sao?”
“Trẻ con không hiểu chuyện còn được, một đám già râu gần chấm đất rồi, cả cổ đã ngập bùn mà cũng không biết xấu hổ? Lúc này chẳng phải nên cúp đuôi làm người, ngậm miệng dưỡng sức là hơn sao? Biết đâu vài đời nữa, họ Ôn quên sạch chuyện cũ, lúc ấy hậu duệ các ngươi còn có đường sống. Các ngươi ác thật, chẳng những chắn đường mình mà còn chắn luôn đường đời sau.”
“Ta chỉ từng nghe có kẻ lấy oán trả ân, chứ chưa thấy lấy ân mà trả thù. Nếu là ta, nhất định giờ lập tức về nhà, ngày ngày thắp hương cầu khấn cho Ôn đại lang quên mất các ngươi là ai thì may ra còn có chút hi vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một hồi mắng đến khô cả cổ. Hồi nhỏ ta hay cãi nhau ở thôn, có thể chửi người cả canh giờ không đổi chiêu. Nay quả thật đã lớn tuổi, mắng vài câu đã thấy mệt.
“Ngươi là con nha đầu nào? Ta là cậu ruột của đại lang, chẳng lẽ nó dám bạc đãi cả cậu mình?”
Chính là lão già vừa bị ta mắng kia.
“Chính vì là cậu ruột nên càng đáng trách. Năm xưa suýt bị xử trảm không phải là muội muội và muội phu ngươi sao? Không phải là cháu ruột của ngươi sao? Ngươi sao có thể nhẫn tâm đến thế? Ít ra vào ngục thăm một lần cũng được đi? Ngày ấy đã chọn giữ thân, nay lại có mặt mũi xưng cậu cậu cháu cháu sao?”
“Ôn đại lang nay không còn là tiểu tử năm xưa nữa rồi. Còn định đem m.á.u mủ ra để uy h.i.ế.p y? E là không nổi nữa đâu. Một người có thể đơn độc bước đến hôm nay, ngươi còn nghĩ y là kẻ dễ bắt nạt sao? Mau về nhà uống thuốc tỉnh lại đi!”
Chỉ chớp mắt, người trong sân tản gần hết, còn sót lại vài kẻ theo Ngọc Nương. Dù sao nàng ta là muội ruột của Ôn Túc, xử lý thế nào là chuyện nhà họ Ôn, ta cũng không muốn chen vào.
Tóm lại, kẻ vừa không biết xấu hổ, vừa tự cho rằng mình không c.h.ế.t nổi, kẻ đó hẳn là vô địch thiên hạ rồi.
Lang trung vừa hay đi ra, ta hỏi thăm vết thương của a thúc, chỉ là trẹo lưng, dán thuốc vài hôm là ổn.
Còn a thẩm vì giận quá hóa bệnh, cần uống thuốc điều dưỡng. Tam ca đi theo lang trung bốc thuốc.
Trong nhà bị náo loạn như bãi chiến trường, ta và Bảo Châu cùng Nhị ca thu dọn đến khi trời đã tối mịt.
Ngọc Nương tiễn đám người đi, rồi ôm con chiếm lấy giường của ta và Bảo Châu.
Buổi tối, ta nấu cháo, mua bánh bao, nàng ta ăn uống vô cùng tự nhiên.
Ta định về cửa hàng ngủ, nhưng lại sợ nàng ta lại chọc giận hai người già đến xảy ra chuyện, đành ở lại.
Ta và Bảo Châu nằm chung với a thẩm, còn kê thêm giường gỗ trong thư phòng cho Tam ca, trải chăn đệm tử tế.
Nhị ca và a thúc nằm một giường.
Chẳng ngờ ta còn chưa kịp ngủ, Ngọc Nương đã dỗ con xong lại mò tới.