Ta tìm đến Hương Tú, mượn nàng ấy một trăm lượng bạc—đó là toàn bộ số tiền riêng nàng tích góp được. Ta hứa sẽ trả nàng một trăm ba mươi lượng sau nửa năm. Khi bán cá tôm, ta quen một vị đại thúc làm nghề chèo thuyền. Thê tử của ông cũng là thuyền nương giống ta, thuyền của họ chuyên đến Đông Hải thu ngọc trai rồi đem về kinh thành bán lại, nghe nói là nghề buôn kiếm lời như núi.
Ta liền cầu xin đại thúc, đưa ông hai lượng bạc mời uống rượu, nhờ ông chuyển lời với thê tử ông là Hà nương tử, gửi gắm Bảo Châu cho bà chăm sóc. Sau đó, ta cầm hơn trăm lượng bạc, giả làm một tiểu nương đi tìm thân thích, theo thuyền ra Đông Hải. Trên thuyền còn nhiều người bỏ tiền theo đi nhờ, già trẻ lớn bé đều có, ta lẫn trong đám người ấy, chẳng nổi bật cũng chẳng ai để ý.
Một chuyến đi mất hơn hai tháng. Đợi khi ta trở về, đã là đầu tháng Tám, cái nóng oi nồng nhất cũng đã qua, da ta bị gió biển hun đen sạm, còn Bảo Châu thì đã cao lên không ít. Một chuyến đi như vậy, trừ số bạc trả Hương Tú, ta còn dư hơn sáu trăm lượng. Đi biển là chuyện cầu trời, nếu ông trời không cho, lật thuyền mất mạng là điều không hiếm, chẳng thể dựa vào đó lâu dài.
Ta thuê một gian tiệm ở Đông Đại Nhai, hậu viện có ba gian phòng, ta và Bảo Châu ở rộng rãi dư dả. Phố này phần lớn đều bán trà nước, điểm tâm và đồ ăn đêm, ta chọn bán hoành thánh, rất thích hợp. Tiệm vốn đã là tiệm ăn, chỉ cần dọn sạch dầu mỡ trên bàn bếp, sàn nhà là có thể bắt đầu buôn bán.
Bảo Châu phải đến học đường, mỗi ngày chỉ giúp được sau giờ học. Ta dọn dẹp mất bảy tám ngày, còn dùng vôi trắng quét lại tường, thay rèm vải cửa thành rèm trúc, đặt mấy chậu cúc vàng rực rỡ bên bậu cửa sổ. Chỉ có bốn chiếc bàn, nếu ba bữa đều kín chỗ, mỗi ngày ta có thể kiếm được ba lượng bạc.
Mấy ngày trước khai trương, ta còn lo lắng vì chưa có bảng hiệu, thì nửa đêm chàng ấy đột ngột đến. Đã ba tháng ta chưa gặp chàng. Chàng trông vẫn như xưa, nhưng lại có chỗ chẳng giống. Vì ít gặp nên nhất thời ta không nói rõ được là chỗ nào. Chàng mặc một thân áo bào đen, thắt đai ngọc phỉ thúy, trông eo còn mảnh hơn trước.
“Cô là nữ nhân mà gan to thật đấy, lại dám tự tiện ra biển? Thời tiết trên biển thất thường, cô cũng dám đi? Nếu thuyền lật, cái mạng nhỏ của cô còn chẳng giữ được. Ta chẳng đã nói chuyện tiền bạc để ta lo sao?”
Chàng nhíu mày, giọng đầy tức giận. Ta biết nhìn sắc mặt người, thấy chàng nổi giận liền cúi đầu, không dám chọc giận thêm.
“Sao vậy? Không dám nói nữa à? Nhìn cô bây giờ xem, vốn đã chẳng đẹp, miễn cưỡng được cái nước da trắng, giờ thì hay rồi, đen như than, bộ dạng này ai dám cưới cô?”
Đang yên lành sao lại chửi đến diện mạo người ta?
“Không phiền ngài phải lo. Cha ta đã định cho ta một mối hôn sự từ nhỏ, đợi Ôn gia bình an rồi, ta sẽ về quê lấy chồng.”
Ta mặt không đổi sắc đáp lời. Nhà ta nghèo đến mức không có nổi một nồi cơm, làm gì có mối nhân duyên nào? Nếu thật sự có, ông bà ta hẳn đã sớm gả ta làm dâu từ bé.
Rõ ràng ta thấy chân mày chàng giật khẽ, đôi mắt đen sẫm như mực nhìn ta chằm chằm. Ta cũng chẳng né tránh—đây là chuyện danh dự.
“Tốt, tốt lắm. Đã đính hôn rồi thì muốn làm gì thì làm, miễn sao giữ được cái mạng là được.”
Chàng quăng một tờ ngân phiếu xuống, chẳng nói thêm câu nào đã xoay người rời đi.
Ta quýnh lên, vội kéo tay áo chàng lại.
“Không ăn gì sao? Ta nấu một bát hoành thánh hải sản cho ngài ăn, đảm bảo tươi đến mức ngài muốn nuốt luôn cả lưỡi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa cười vừa nịnh nọt. Chàng đứng yên một lúc, cuối cùng không tình nguyện mà quay lại ngồi xuống. Với tính tình như vậy, ở phủ công chúa chàng nhẫn nhịn thế nào được? Nghĩ đến những vết thương trên người chàng, ta lại thấy mình chẳng nên cố tình chọc giận. Trong nơi này, chàng nên được vui vẻ đến, lại vui vẻ rời đi.
“Ngài đừng giận mà! Ngài xem, tiệm sắp khai trương rồi, sau này ta nhất định sẽ không chạy bậy nữa. Chỉ là tiệm vẫn chưa có bảng hiệu, đã là việc nhà chúng ta, ngài chẳng lẽ không nên góp chút sức?”
Ta lấy bút mực ra, tìm thêm tờ giấy.
“Đặt tên chưa?” – Chàng cầm bút, nghiêng đầu hỏi ta.
“Hoành Thánh Hải Sản, người đến tiệm chúng ta đều là dân thường, tên như vậy dễ hiểu, ai cũng biết tiệm ta có hoành thánh ngon.”
Chàng bật cười, xắn tay áo, nâng bút lên viết một mạch không dừng. Về sau ta từng thấy chàng trong đủ mọi dáng vẻ, nhưng dáng vẻ đêm ấy—xắn tay, ngồi ngay ngắn viết bảng hiệu dưới ánh đèn vàng—là lúc chàng đẹp nhất.
Nét chữ mảnh mai, mạnh mẽ như xuyên qua mặt giấy.
Đây mới là con người thực của chàng—một thân phách tràn đầy sinh khí, tự tin.
Ta cứ thế ngẩn ngơ nhìn chàng.
“Được chưa?”
Chàng quay đầu hỏi, trong mắt như có cả một dải ngân hà rơi xuống.
“Đẹp lắm, ta nhìn đến ngây người luôn rồi.”
Chữ đẹp, người cũng đẹp, đẹp đến chẳng giống thật.
Chàng mím môi cười nhẹ. Về sau ta mới biết, năm ấy chàng mới chỉ hai mươi hai tuổi.
Chàng ăn hai bát hoành thánh, lúc ra về, ta đưa lại ngân phiếu cho chàng, bảo chàng đem trả lại người đã đưa, bất kể là quan hệ gì, dính đến tiền bạc thì tình cảm khó giữ nguyên vẹn.
Chàng cuối cùng cũng cầm lấy tờ ngân phiếu ấy, nói:
“Nếu cô là nam nhân, chẳng phải đã làm nên chuyện rồi sao?”
Đáng tiếc, ta là nữ tử, việc có thể làm được… chỉ đến thế thôi.
Quán hoành thánh ngày càng buôn bán phát đạt, một mình ta xoay không xuể, liền thuê Hà nương tử tới giúp bếp. Đến cuối năm, ta đếm bạc trong tay, cuối cùng cũng có chút an lòng.