Giấy Ngắn Khó Giải Vạn Tơ Lòng

Chương 15



15.

 

“Đúng vậy, lời của đại tỷ con đều đúng cả, con cứ nghe lời đại tỷ nhiều vào.” – cha nói. 

 

Không phải lời ta đúng, mà là những lời ấy đều là lý do mà năm xưa khi ta còn trẻ rời xa quê hương, ta tự nói với chính mình để giả vờ rằng ta dũng cảm.

 

“Giờ đây, bảo bối của chúng ta không cần phải làm vậy nữa rồi, người yêu thương muội sẽ luôn ở bên muội, che chở cho muội chu toàn, ban đêm sẽ thắp đèn cho muội, lúc mưa sẽ che ô, ngày lạnh sẽ khoác thêm áo. Muội ở bên người ấy, chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi. Dù mỗi ngày đều là ngày bình thường, nhưng vì có người ấy, những ngày ấy cũng trở nên tốt đẹp hơn.”

 

Muội muội dường như đã hiểu, quay đầu lại liếc nhìn vương gia, rồi lại quay sang nhìn ta, trên má nổi lên hai vệt đỏ ửng, đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ta xoa đầu muội – luôn có một người sẽ đồng hành cùng muội suốt cuộc đời. Nếu người ấy yêu muội, thì muội cứ yên tâm mà yêu thôi, chẳng cần nghĩ nhiều.

 

Cơm nước xong, ta và Bảo Châu đứng dưới mái hiên ngắm tuyết. Đông Hải không có tuyết. Cha uống nhiều nên đã đi nghỉ sớm, mẹ thì ngồi canh chừng bên cạnh, sợ ông khó chịu. Nhị tẩu bận rộn cả ngày, lại chạy xuống bếp dặn dọn nguyên liệu, bảo lát nữa ta sẽ gói hoành thánh. Những người còn lại cùng tụ lại ngắm tuyết với chúng ta. Ta vươn tay hứng một bông tuyết, Bảo Châu cũng bắt chước làm theo, tuyết tan trong lòng bàn tay muội ấy, muội ấy lại chạy đến cho vương gia xem.

 

Muội muội cuối cùng cũng đã trưởng thành, chuyện khiến muội vui vẻ, cuối cùng cũng đã có người để chia sẻ. Ánh mắt vương gia nhìn muội ấy, vui vẻ rực rỡ đến không che giấu được.

 

“Về sau mọi người đối xử với vương gia tốt một chút nhé.” – Ta nói khẽ.

 

“Chẳng qua vì hắn cưới mất tiểu bảo bối nhà ta nên ai cũng nghẹn khí trong lòng thôi!” – Tam ca nói.

 

“Nhị ca cũng cưới ái nữ của nhà người khác, lúc đến nhà vợ có bị đối xử thế này không?”

“Còn thảm hơn ấy chứ! Uống rượu đến ba ngày không xuống giường được. Nhà nhị tẩu có tận năm vị ca ca ruột!” – Tam ca cũng than thở.

 

Được rồi, xem như ta chưa nói gì nhé.

 

“Sau này huynh cưới vợ, nhớ chọn nhà nào ít huynh đệ thôi, như vậy mới giảm thiểu nguy cơ mất mạng.” – Ta nói với tam ca.

 

“Muội muội nói chí phải! Nhưng muội sao lại không nói đại ca?”

 

Ta liếc mắt nhìn Ôn Túc đang đứng không xa, khoác áo choàng đen, viền cổ lông cáo trắng, đứng dưới hiên như một bức tranh tuyết nguyệt phong hoa.

 

“Tam ca, huynh thử nhìn đại ca đi, rồi nghĩ xem huynh ấy lợi hại cỡ nào, ai mà bắt nạt nổi huynh ấy chứ?” Nếu là ta, ta tuyệt đối không nỡ để người khác bắt nạt chàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bảo Ngân, theo ta đến thư phòng một lát, ta có chuyện muốn nói với muội.” – Lần đầu tiên chàng dùng giọng điệu nghiêm túc như thế gọi ta. Ta không biết chàng muốn nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo.

 

Lưng chàng thẳng, vai rộng, bước đi ung dung nhưng phong độ đến đáng chết. Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết là một mỹ nhân.

 

Thư phòng ở tiền viện, không xa lắm, nhưng trên đường đi, tóc đã bạc mất nửa phần. Cùng nhau dầm tuyết một hồi, cũng xem như cùng nhau đầu bạc. Thế thì thôi vậy, ta đã là trưởng cô nương của Ôn gia, Ôn Túc chỉ có thể là đại ca ta, những điều khác… đành bỏ qua!

 

Thư phòng rất rộng, sắp xếp chỉnh tề từng ngăn từng loại. Trên bàn gỗ lim đỏ chỉ có một cái ghế, ngoài bút mực giấy nghiên, còn xếp đầy bái thiếp, xem chừng bình thường thư phòng này chỉ mình chàng sử dụng. Ban đầu còn có tiểu đồng, thấy ta vào thì tự giác lui ra. Địa long dưới đất đốt rất ấm, ta cởi áo choàng ôm trong tay, chàng cũng cởi áo choàng treo lên giá, có vẻ sẽ nói chuyện lâu.

 

Chàng lật xem mấy tờ bái thiếp, ta thấy nhàm chán nên lôi trên giá một quyển du ký ra đọc, gác lên bàn mà lật. Vì chỉ có một cái ghế, ta chỉ có thể đứng cúi xuống bàn, thật ra ta không biết nhiều chữ, đa số là đoán.

 

“Giờ có thể tự đọc du ký rồi à?”

“Đoán mò là chính, dù gì cũng có tranh minh họa mà!”

 

Vì muốn gác sách cho thoải mái, nên để khá xa, mà xa như vậy thì lại gần chàng. Ta nghiêng đầu một cái là thấy rõ mặt nghiêng gần như hoàn mỹ của chàng, nhìn đến ngẩn ngơ. Không ngờ chàng đột ngột quay đầu lại, ta giật mình cúi đầu, giả vờ chăm chú đọc sách.

 

“Tống Đại nhân đến Biện Kinh, ta nghe nói hoàng thượng có dặn ông ta mang lời cho muội. Muội không muốn gả cho ta là vì lời của hoàng thượng, hay vì lý do nào khác?”

 

Chàng nghiêm túc mở miệng. Trời đã nhá nhem tối, thư phòng vẫn chưa thắp đèn. Gương mặt chàng sắc nét, giọng trầm thấp.

 

“Khi nào thì ta từng nói không muốn gả cho huynh?” – Ta nghi hoặc hỏi. Từ đầu đến cuối, chưa từng có ai hỏi ta có muốn gả hay không cả.

 

“Ta đã từ chối hôn sự nhà Tống các lão, chính là vì muốn cưới muội. Vậy mà muội lại vì không muốn gả cho ta mà bịa ra một mối hôn ước trẻ con, đến cả hoàng thượng cũng dám gạt. Một đi là hai năm, muội tính rằng ta đã thành thân rồi mới chịu quay về, phải không?” – Khóe môi chàng cong lên, mắt khẽ nheo lại, giọng nói mang theo mấy phần nguy hiểm.

 

“Huynh muốn cưới ta vì điều gì?” – Ta nhìn chàng, dù trong lòng lo lắng cũng không chịu thua.

 

“Là để báo ân sao? Nhưng ta từng nói rồi, huynh không nợ ta điều gì, chẳng cần phải lấy thân báo đáp.”

 

Ta mím môi nhìn chàng.

 

“Muội không muốn gả cho ta, chẳng lẽ… là vì thấy ta bẩn sao?” – Chàng cúi thấp hàng mi dài, giọng nói dần hạ thấp.

 

Ta nhất thời không hiểu được ẩn ý trong lời chàng.