Giấy Ngắn Khó Giải Vạn Tơ Lòng

Chương 14



14.

 

Chỉ thấy một cục thịt trắng trẻo lanh lẹ chui qua giữa hai huynh trưởng, vừa lên giường liền nhào tới đè ta ngửa ra.

 

“Tỷ tỷ, tỷ đúng là đồ lừa gạt! Tỷ bảo lấy chồng rồi sẽ đến đón muội lên Biện Kinh, rốt cuộc tỷ tỷ lấy chồng ở đâu? Sao hơn hai năm nay mới chịu quay lại?”

 

Cái cục thịt này chính là tiểu nha đầu mà ta đã nuôi lớn, nói về nỗi nhớ, tự nhiên ta nhớ muội ấy nhất. Chỉ là hiện giờ muội muội sắp làm mẹ rồi mà vẫn cứ như xưa, ta biết nói sao cho phải? Ban đầu còn định ôm muội ấy mà khóc một trận, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của muội ấy, ta một giọt nước mắt cũng chẳng rơi được.

 

Sao lại được nuôi tốt thế này? Dáng dấp thai phụ mà hồng hào như vậy? Trừ cái bụng ra, Bảo Châu gần như không thay đổi, nay đã lấy chồng mà vẫn còn giữ kiểu tóc b.í.m dài mà ta từng chải cho, giống hệt như ta. Muội muội khóc thút thít, rõ là làm nũng, đáng yêu không chịu nổi.

 

“Là lỗi của tỷ tỷ, không nên về trễ như vậy. Lần sau nếu rời đi, nhất định sẽ mang muội theo…”

 

Chỉ là ánh mắt của vị nam tử mặc hắc y đứng cạnh giường càng lúc càng tối sầm lại. Ta biết ngài ấy là ai, nên tất nhiên không dám nói thêm câu nào nữa — chuyện dụ dỗ vương phi nhà người ta cũng đành bỏ qua, đầu ta tuy không đáng giá, nhưng vẫn là rất quan trọng đó.

 

“Nếu lần sau tỷ lại gạt muội thì tỷ là cún đó!”

 

Này… tỷ tỷ đây là heo chứ không phải chó đâu! Ai nói bệnh ngốc của muội ấy khỏi rồi chứ? Hai mươi tuổi đầu rồi mà mở miệng ra lại nói mấy lời hại mạng như vậy! Ta nuôi cục bánh bao nhà ta từ lúc nào lại thành ra không hiểu chuyện thế này?

 

Khó khăn lắm mới dỗ được Bảo Châu yên, mà đã gặp vương gia thì tất nhiên phải hành lễ. Nhưng Bảo Châu lại sống c.h.ế.t ôm lấy một cánh tay của ta, đôi mắt như hai chiếc đèn lồng nhìn chằm chằm ta, khiến ta chẳng cách nào xuống giường được.

 

“Người một nhà, chẳng cần mấy thứ lễ nghi rườm rà kia. Trưởng tỷ cứ ngồi đó là được rồi.” Vương gia lên tiếng, giải vây cho ta.

 

Trưởng tỷ? Ta sao dám nhận? Ngài ấy cùng tuổi với Nhị ca của ta mà.

 

“Kim Hoa, dọn cái đôn cho cô gia ngồi cùng mấy vị huynh trưởng đi.” Xem ra ở nhà chúng ta, cho dù là vương gia cũng không có quyền được lên giường ngồi rồi!

 

Ta thấy mọi người cũng chẳng ai hành lễ, vương gia thì lễ phép gọi từng người một, ta sờ đầu cục bánh bao nhà ta, thuần phu như thế này, coi như muội ấy đã học thành tài rồi.

 

Cả nhà quây quần trò chuyện chưa được bao lâu, thì chàng ấy đến — bước chậm rãi, thần sắc thờ ơ. Vương gia gọi chàng, chàng ấy chẳng thèm liếc mắt một cái, thái độ khiến người ta muốn đạp cho một cước.

 

Chàng ấy thì tốt rồi, ngồi luôn xuống mép giường.

 

“Đại ca, huynh còn không mau xuống? Cha từng nói rồi, giường của cha và mẹ chỉ có ta với đại tỷ mới được ngồi. Huynh đi ngồi cùng bọn họ đi.” Bảo Châu ngẩng cao cằm, nói rất lý lẽ.

 

Ta cố nhịn cười — muội vừa làm phu quân mình bẽ mặt, người ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chọc cho phải chịu thua.

 

Chàng mặt dày, từ từ đứng dậy, đôi mắt đào hoa đảo qua ta và Bảo Châu, ta cũng ngẩng cằm nhìn lại, chàng không phải giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn có việc mà ta làm được, chàng lại không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt chàng chợt lóe, rồi cười lên — một nụ cười đẹp đến động lòng người.

 

“Quả thật là ta quên mất, nhà chúng ta không giống nhà người khác, đại cô nương mới là quý nhất.” Chàng chậm rãi nói xong một câu, rồi hỏi Nhị tẩu khi nào thì dùng bữa.

 

Trời cũng sắp tối, chẳng ngờ đã đến giờ cơm rồi?

 

Cả nhà quây quần ăn tối, nhà họ Ôn không có cái quy củ “ăn không nói ngủ không lời”, hoặc có lẽ là từng có, nhưng trải qua sinh tử, thì mấy thứ quy tắc cũng chẳng còn nặng nề nữa.

 

Món ăn rất phong phú, có món ta từng ăn, đa phần lại là chưa từng nếm qua. Cha vui, tất nhiên phải uống vài chén. Con rể con trai sao có thể không bồi?

 

Cha mẹ ngồi ở vị trí chủ tọa, ta ngồi bên cạnh mẹ, Bảo Châu ngồi cạnh ta, Nhị tẩu ngồi bên Bảo Châu. Dù là bàn tròn, nhưng ai bảo ta với Bảo Châu là hai vị cô nương đáng giá nhất nhà?

 

Chúng ta tụm lại một góc nói chuyện, ta kể lại những nơi đã đi qua, chuyện đã làm.

 

“Muội cũng muốn đi xem biển lớn, đợi muội sinh con xong, đại tỷ dẫn muội đi có được không?” Bảo Châu không sợ c.h.ế.t mở miệng hỏi.

 

Ta liếc nhìn vương gia, không biết do ta chột dạ hay sao, chỉ thấy mặt ngài ấy càng lúc càng đen.

 

Ta không dám nói thêm, chỉ gắp cho muội muội một miếng đồ ăn.

 

“Tỷ tỷ, muội muốn ăn hoành thánh tỷ làm.”

 

Muội ấy lại bắt đầu làm nũng.

 

“Bây giờ luôn à? Ta đi làm cho muội, muốn nhân gì? Chay hay mặn? Thêm hành không…”

 

“Ta nói này vương gia, hay là ngài đưa vương phi nhà ngài về đi? Đại cô nương nhà ta vừa mới bước vào cửa, muội ấy đã bắt đầu sai khiến rồi. Có muốn ăn gì thì về phủ nhà ngài mà tự làm.” Ôn Túc nói, giọng chẳng nhẹ nhàng gì.

 

Ta nhìn vương gia, thấy ngài ấy lại vui vẻ cười, chỉ có Bảo Châu thì mắt đỏ hoe, nhìn Ôn Túc lại quay sang nhìn ta, dáng vẻ uất ức hệt như bị ngược đãi trong phủ.

 

“Đừng khóc nữa, ăn tối xong, tiêu cơm rồi ta làm hoành thánh cho muội ăn đêm, được không? Giờ muội đang mang thai, không được cứ khóc mãi như vậy. Sau này sinh con, nếu con cũng suốt ngày khóc như muội, thì muội có đủ kiên nhẫn dỗ không? Nếu muội khóc, nó cũng khóc, vậy vương gia dỗ ai? Muội phải cười nhiều vào, sau này sinh ra đứa bé thích cười, muội mà khóc, nó sẽ cùng vương gia dỗ muội.”

 

Muội muội nghiêng đầu nghĩ một lúc, lau nước mắt, rồi vui vẻ ăn tiếp.

 

“Muốn dỗ con á, chỉ có đại tỷ con là giỏi nhất.” Mẹ xoa đầu Bảo Châu.

 

“Mẹ à, là vì lời đại tỷ nói lúc nào cũng đúng hết! Lúc nhỏ tỷ tỷ dỗ con ngủ, con lúc đó mới rời khỏi cha mẹ, sợ hãi hay khóc. Tỷ bảo mỗi khi muốn khóc thì hãy nghĩ đến dáng vẻ khi cha mẹ cười với con, như vậy sẽ hết sợ, sẽ muốn cười. Con làm theo lời tỷ, quả nhiên không còn sợ nữa, còn thích cười. Con hỏi tỷ vì sao, tỷ nói vì con nhớ đến những người yêu thương con, họ cười với con vì muốn con vui vẻ, mà con cũng yêu họ, nên mới học được cách mỉm cười.”

 

Đó là chuyện từ rất lâu rồi, đến ta cũng gần như quên mất. Khi ấy ta còn chưa làm nghề chèo đò, nhờ có chút sức lực nên làm phu khuân vác ở bến tàu, đêm đến xin chủ kho cho ngủ tạm trong kho hàng. Bảo Châu khi ấy còn nhỏ, lại sợ bóng tối, khóc suốt, ta chỉ dùng mấy lời như thế để dỗ muội ấy. Không ngờ, muội muội lại nhớ đến tận bây giờ.