Ta vốn là nữ nhi nổi danh khắp thành Cẩm Châu.
Nổi danh chẳng phải bởi dung mạo khuynh thành, lại càng không phải vì tài hoa xuất chúng.
Chỉ là năm ấy, nhà họ Triệu đến cầu thân, ta bỗng hứng chí biểu diễn một bài quyền côn cho vui.
Nào ngờ sơ ý một chút, cây thiết côn nặng tới hơn trăm cân trong tay ta văng ra, bay thẳng về phía trước, trúng ngay ngực Triệu Toàn Lễ – người dẫn đầu đoàn nhà trai.
Nghe đâu hắn bị gãy hai chiếc xương sườn, phải nằm liệt giường suốt ba tháng mới gắng gượng hồi phục.
Từ ấy về sau, hễ người nhà họ Triệu bước chân ra khỏi cửa, thể nào cũng quay đầu mắng ta vài câu.
Danh tiếng của ta trong thành Cẩm Châu cũng theo đó mà đổi dần, từ “con gái nhà Lưu thợ rèn có sức lực phi phàm” thành “con hổ cái nhà họ Lưu, một quyền đánh chết người”.
Phụ mẫu ta vì thế mà tóc bạc thêm mấy sợi, lo sợ danh tiết ta bị hủy hoại, cả đời không gả đi đâu được.
Nào ngờ hôm sau, công tử lớn nhà họ Giang vừa lo tang sự xong, đã đích thân dẫn bà mối đến cửa cầu thân.
Giang Tuân Chu vừa trông thấy ta liền nắm chặt tay ta không buông, đôi mắt ngấn lệ, cảm động tiến lại gần:
“Lưu cô nương, ta… ta thật lòng yêu thích kiểu nữ tử như nàng – một vị… một vị mỹ nhân dũng mãnh như hổ vậy đó!”
...