Lưu Nữu Nữu

Chương 16



“Ta muốn ăn gì, liền lập tức ăn, chẳng bao giờ lo mình có béo sẽ không lấy được chồng. Chàng thấy đó, chẳng phải ta vẫn cưới được chàng sao?”

“Ta thấy Triệu Toàn Lễ sở khanh hại người, liền không màng phụ mẫu can ngăn, ra tay đánh hắn một trận.”

“Ta từng nghĩ tiếng tăm ta sẽ bị hủy hoại, nhưng Tuân Chu, chàng xem — chẳng phải chính vì thế mà chàng mới chọn ta sao?”

“Vậy nên, sợ cái gì nữa chứ?”

“Sống tốt ở hiện tại, mới là điều quan trọng nhất.”

Giang Tuân Chu nhìn sâu vào mắt ta, khẽ hỏi lại:

“Sống tốt hiện tại… mới là quan trọng nhất?”

Chớp mắt, hắn như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu, giọng kiên định vang lên:

“Mẫu thân, con muốn phân gia.”

“Cái… cái gì cơ?!”

Giang phu nhân giật mình, lập tức nhào tới ôm chặt lấy Vương ma ma như thể bị rắn cắn.

“Con không định đuổi ta và đệ muội của con ra khỏi phủ đấy chứ? Tuân Chu à, mẫu thân hứa… sau này sẽ không bao giờ…”

“Tri Hạc vốn cũng là con của phụ thân, sản nghiệp dĩ nhiên có phần của đệ ấy. Con chỉ muốn phân chia tài sản, không phải đuổi mọi người ra khỏi nhà, cũng không tách phủ mà ở riêng.”

“Làm như vậy, mẫu thân và con, từ nay về sau đều có thể yên tâm.”

Giang Tri Hạc nhăn nhó như ăn phải mướp đắng:

“Nhưng mà ca, đệ không biết buôn bán đâu. Trước đây mẫu thân giao mấy hiệu vải cho đệ, cuối cùng cũng phải đóng cửa mấy cái rồi.”

“Hay là đừng chia nữa, được không? Đệ chỉ cần tiêu tiền là được!”

Giang Tuân Chu lắc đầu, giọng cứng rắn:

“Không, nhất định phải chia. Nếu đệ không giỏi quản lý, thì giao cho ta, chỉ cần chia chút lợi nhuận là được.”

Giang Tri Hạc nhăn mặt, định từ chối, nhưng bị mẫu thân hắn trừng một cái cháy mặt, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.

Ta nhìn sang Giang Tri Dư bên cạnh, đột nhiên nói:

“Vậy còn Tri Dư? Muội ấy cũng là con cháu nhà họ Giang.”

Giang Tri Dư giật b.ắ.n người, theo bản năng lắc đầu:

“Muội ấy á? Không được đâu, muội ấy là nữ nhi, sao có thể…”

“Vì sao không thể?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đúng đấy, vì sao không thể. Đức Thuận! Mau vào thư phòng khiêng rương gỗ cất văn tự ra đây.”

Chẳng bao lâu sau, một rương lớn bằng gỗ lê đựng đầy khế đất, khế nhà và giấy tờ cầm cố được khiêng đến.

Giang Tuân Chu trước mặt mọi người mở nắp rương, giọng không nhanh không chậm vang lên:

“Đây là toàn bộ sản nghiệp của Giang gia.”

Hắn tiện tay rút ra vài tờ:

“Giang gia có hai mươi ba hiệu vải trong thành, tám hiệu gạo, hiệu vải chia cho mỗi người bảy hiệu, hiệu gạo chia ba, phần còn lại ta sẽ giữ.”

“Tri Dư muội muội không giỏi quản lý hiệu buôn, cứ giao ta quản lý giúp, nhưng hai hiệu vải dư ra và mảnh vườn cây ăn trái ngoài thành thì ta phải lấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tri Dư, muội là nữ nhi, mấy hiệu bán son phấn và tiệm may này để muội nhận, sau này dùng phấn son hay mua y phục cũng tiện hơn.”

“Tri Hạc, đệ tiêu tiền như nước, nhận lấy mấy trăm mẫu ruộng nước đi, còn Xuân Sơn Lâu thì giao lại cho ta trông nom.”

“Còn lại…”

Hắn phân tích rõ ràng từng khoản từng lô, từng hiệu vải từng mẫu ruộng. Tri Dư và Tri Hạc nghe mà mắt tròn mắt dẹt, ánh mắt nhìn Giang Tuân Chu vừa ngây thơ vừa ngơ ngác.

Chỉ có Giang phu nhân là khác.

Bà dựa vào lòng Vương ma ma, ánh mắt đờ đẫn, không rõ buồn vui, chỉ lẩm bẩm:

“Vương ma ma, ta có phải… đã làm sai rồi không?”

“Lão phu nhân, sao lại sai được? Người cũng chỉ là vì nghĩ cho Nhị công tử và tiểu thư thôi mà…”

“Vậy sao? Nhưng những việc ta làm… có khác gì Đại bá của ta năm xưa đâu?”

Giang phu nhân khẽ thẫn thờ, thấp giọng nói.

Phải mất cả một canh giờ, cái rương gỗ lê mới được dọn sạch.

Tờ giấy cầm cố cuối cùng được Giang Tuân Chu nhét vào tay Giang Tri Dư, sau đó hắn xoay cổ, nhìn về phía Giang phu nhân, trầm giọng nói:

“Tất cả khế đất, khế nhà và giấy tờ cầm cố đều đã chia xong. Mẫu thân cũng tận mắt chứng kiến. Vậy… mẫu thân còn gì dị nghị không?”

“Không có dị nghị gì nữa, ngày mai con sẽ bảo Đức Thuận đi thông báo với các quản sự ở hiệu buôn.”

Giang phu nhân vội đứng bật dậy, giống hệt một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, quýnh quáng xua tay:

“Không… không có đâu, Tuân Chu, con làm rất tốt. Là ta… ta có lỗi với con.”

Bà lại quay đầu nhìn ta, bất chợt tháo toàn bộ trang sức trên người xuống, nhét vào tay ta một lượt.

“Nữu Nữu, con… theo ta vào trong một lát.”

Ta chẳng hiểu chuyện gì, chỉ đành ôm theo cả đống trang sức đi theo Giang phu nhân vào nội thất.

Chưa kịp đứng vững, Giang phu nhân đã lao đến bàn trang điểm, kéo ra từng hộp châu báu, dốc ra hết cả.

Bà chỉ do dự một thoáng, rồi đem toàn bộ năm hộp lớn nhỏ nhét cả vào tay ta.

“Năm ngàn lượng cùng chỗ trang sức này, là toàn bộ tài sản ta tích cóp bao năm qua.”

“Ta… ta đưa hết cho con, xem như chuộc lỗi.”

“Là ta nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện dại dột như vậy… Nữu Nữu, con là đứa trẻ tốt, Tri Dư đi theo con, ta thật sự yên tâm.”

Nhắc đến cô con gái Tri Dư, giọng bà bỗng nghẹn lại, như có chút xúc động:

“Ta chưa từng thật lòng muốn hại con với Tuân Chu, ta chỉ là… chỉ là…”

“Thôi, nói mấy lời này cũng chẳng có ích gì… Nữu Nữu, con với Tuân Chu… có thể tha thứ cho ta không?”

Ta không đáp, chỉ khẽ nhìn về phía bàn trang điểm, nơi còn sót lại một chiếc trâm ngọc.

“Thưa mẫu thân, ở kia vẫn còn một cây trâm.”

“À… đó là cây trâm đầu tiên do lão gia tặng ta, chẳng đáng giá bao nhiêu đâu.”

Giang phu nhân vừa nói, vừa lấy luôn cây trâm ấy, nhét vào tay ta:

“Nếu con cũng muốn, thì lấy luôn đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com