Lưu Nữu Nữu

Chương 8



Ta nhìn Giang Tri Hạc — hắn và Giang Tuân Chu là huynh đệ ruột, vậy mà tướng mạo lại chẳng giống nhau chút nào.

Hắn mặc một bộ trường bào vân cẩm, ngồi nghiêng ngả trên ghế, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, hai mắt phượng hẹp dài hơi nhướng, không ngừng đùa giỡn lồng dế trong tay.

Thoạt nhìn có mấy phần giống đám công tử ăn chơi như Chu Dục.

Nhưng nếu không phải thật sự là hạng công tử bột, thì chính là kẻ giỏi che giấu tâm cơ, lòng dạ khó lường.

“Ấy da, nhị ca! Tẩu tẩu chắc chắn không cố ý mà!”

Giang Tri Dư bĩu môi nhìn Giang Tri Hạc, rồi lại làm nũng kéo tay áo Giang phu nhân:

“Mẫu thân, tẩu tẩu không phải người xấu mà, chỉ là một chậu hoa thôi! Nữ nhi sẽ đi tìm chậu tốt hơn cho người!”

“Người đừng giận tẩu tẩu nữa mà!”

Giang phu nhân chau mày, khẽ vỗ tay con gái:

“Im miệng! Con nha đầu này, lúc nào cũng chỉ biết về hùa với người ngoài. Việc nhà họ Chu đòi hủy hôn, ta còn chưa tính sổ với con đấy!”

Vừa nhắc đến Chu Dục, Giang Tri Dư lập tức câm nín.

Giang phu nhân lại liếc mắt nhìn ta:

“Dưới kia là tân nương của Tuân Chu sao?”

Vương ma ma lập tức gật đầu.

Giọng Giang phu nhân đầy bất mãn:

“Vừa mới vào cửa đã khiến trong ngoài xáo trộn, cũng không biết Tuân Chu rốt cuộc nhìn trúng nàng ta ở điểm nào!”

“Thôi được rồi, đã cưới rồi thì mau dâng trà đi! Sáng sớm ra đã náo loạn cả phủ!”

Lời còn chưa dứt, liền có nha hoàn bưng lên hai chén trà ấm, đưa cho ta và Giang Tuân Chu.

Giang Tuân Chu đón lấy, rồi âm thầm dùng ánh mắt nhắc ta đừng quên tờ ngân phiếu, sau đó mới cung kính tiến lên:

“Mẫu thân, mời người dùng trà.”

Ta len lén nhét tờ ngân phiếu dưới đáy chén trà, bắt chước dáng vẻ của Giang Tuân Chu, khom người dâng chén lên.

“Thỉnh mẫu thân dùng trà.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Mẫu thân, Nữu Nữu còn nhỏ dại, chuyện phá hỏng chậu đỗ quyên là vô tình, không phải cố ý đâu ạ.”

“Cao lớn vạm vỡ thế kia mà gọi là nhỏ?”

Giang phu nhân hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Ngay giây sau, bà chợt cảm thấy trong tay có gì đó khác thường.

Cúi đầu nhìn — là một tờ ngân phiếu năm trăm lượng được xếp gọn.

“Hừ! Xét thấy nàng ta còn nhỏ dại, chuyện này coi như bỏ qua.”

“Nhưng mà Tuân Chu à, con vốn là người cẩn trọng, sao lại cưới một thê tử hấp tấp, không ra dáng tiểu thư thế gia chút nào?”

“Thôi thôi, việc đập tường xem như bỏ qua. Hai đứa vừa mới thành thân, ta nói nhiều e lại mang tiếng mẹ chồng khó chịu.”

“Có điều, Tuân Chu, con đã thành thân rồi, cũng nên nghĩ tới chuyện con cái, đừng chỉ chăm chăm lo việc làm ăn.”

“Này, Tri Hạc cũng đã lớn rồi, cũng nên phụ giúp huynh trưởng lo toan gia nghiệp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhà họ Giang ta khởi nghiệp từ buôn vải, Tri Hạc, con giúp ca ca một tay, quản lý mười mấy xưởng vải ở phía nam thành đi.”

“Tuân Chu, con cũng nên nghỉ ngơi đôi chút, nhân lúc còn trẻ, mau mau sinh cho Giang gia ta một đứa cháu nội.”

Giang phu nhân cười tươi như hoa.

Thú thật, bà ấy được chăm sóc rất tốt, tuy đã sinh hai con mà dung nhan vẫn như thiếu nữ hai mươi.

Ngay cả ta cũng phải thầm tán thán — quả là một mỹ nhân, khó trách Giang lão gia năm xưa lại nâng bà từ di nương lên chính thất.

Chỉ là, trong đôi mắt tròn xoe giống hệt Giang Tri Dư kia lại ẩn giấu đầy toan tính. Một câu một lời, đã âm thầm đẩy đi nửa phần sản nghiệp của nhà họ Giang.

Ta nhíu mày, vừa định lên tiếng thì tay đã bị người kéo nhẹ.

Giang Tuân Chu đưa ta ra phía sau, vẫn nở nụ cười hòa nhã thường trực:

“Vâng, mẫu thân dạy phải. Nếu không còn việc gì khác, nhi tử xin phép đưa tân nương trở về phòng.”

Giang phu nhân vui vẻ, tháo chiếc vòng bạch ngọc trên tay ra nhét vào tay ta, rồi khoát tay:

“Đi đi, mấy hôm nay hai đứa cứ dưỡng tình cảm cho tốt, việc làm ăn đã có Tri Hạc lo.”

“À phải, ca ca, nếu đã định để đệ học quản sự, hay là giao cả Xuân Sơn Lâu cho đệ luôn đi?”

Giang Tri Hạc đột nhiên lên tiếng.

Xuân Sơn Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Cẩm Châu, vị trí đắc địa, một mình nó kiếm bạc còn hơn ba xưởng vải cộng lại — là sản nghiệp sinh lời nhất của nhà họ Giang.

Nghe Giang Tri Hạc nói vậy, Giang Tuân Chu chỉ khựng lại một thoáng rồi gật đầu đồng ý, không hề do dự, sau đó lập tức kéo tay ta rảo bước rời khỏi viện Thụy Tường.

Trước khi rẽ qua hành lang, ta quay đầu lại nhìn, thấy Giang Tri Hạc đang cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, chẳng rõ đang toan tính điều gì.

Chỉ khi đã rời khỏi viện, bước chân Giang Tuân Chu mới chậm lại.

Các nha hoàn và tiểu đồng đều đã được cho lui, trong sân chỉ còn lại hai người bọn ta. Tay hắn nắm tay ta mà run nhẹ.

Ta không hiểu, liền hỏi điều băn khoăn trong lòng:

“Chỉ là hỏng một chậu đỗ quyên thôi, sao cái gì chàng cũng nhường mẫu thân chàng hết vậy? Ngay cả Xuân Sơn Lâu cũng đưa đi rồi?”

Giang Tuân Chu khẽ lắc đầu:

“Nàng không hiểu đâu, mẫu thân ta… là người lòng dạ độc địa.”

“Hồi nhỏ ta nghịch ngợm, chỉ vì vô tình làm bẩn váy bà ấy bằng dấu bùn, bà ấy liền sai Giang Tri Dư đưa ta ăn điểm tâm có bỏ thuốc độc.”

“Hôm đó ta phát sốt nằm liệt giường hai ngày trời, phụ thân cũng chỉ trách mắng vài câu, nói Tri Dư còn nhỏ, không hiểu chuyện, thế là chuyện chìm xuống.”

Ta nhíu mày:

“Tri Dư tuy có phần kiêu căng, nhưng không giống loại người ra tay hại người…”

Còn chưa nói xong, Giang Tuân Chu đã ôm chặt lấy ta, giọng nghèn nghẹn:

“Nữu Nữu, ta tuy muốn giữ lại cơ nghiệp của phụ thân, nhưng quan trọng hơn, là muốn chúng ta đều bình an vô sự.”

“Hơn nữa…”

Dường như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng cười nhẹ:

“Giang Tri Hạc chỉ biết ăn chơi, căn bản không hiểu chuyện làm ăn. Dù có lấy xưởng vải, sớm muộn cũng phải trả lại.”

“Còn Xuân Sơn Lâu… chỉ cần không thay đầu bếp, dù ông chủ có là tên ngốc thì tửu lâu ấy cũng chẳng lỗ đâu.”

“Thế còn Chu Dục?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com