“Muội ấy cũng là có lòng, sợ ta đói nên mang đến.”
“Có lòng?”
Giang Tuân Chu lẩm bẩm, ánh mắt dừng trên chiếc bánh đào đã ăn dở.
Hắn chưa từng nghĩ muội muội mình có ngày sẽ chủ động mang điểm tâm cho người khác.
Đột nhiên, người bên cạnh huých vai hắn mạnh một cái.
“Giang huynh, ánh mắt của huynh đúng là phi thường!”
“Nghe nói hôm trước, vị này từng một quyền đánh cho thiếu gia nhà họ Chu nằm bẹp trên giường?”
“Trước có Triệu Tú tài, sau có Chu thiếu gia, Giang huynh, những ngày sau của huynh e là chẳng yên đâu!”
Giang Tuân Chu bị huých đến suýt ngã.
Cả đám cười ồ lên.
Ta nhìn Giang Tuân Chu cúi đầu, đứng im như khúc gỗ, liền nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng siết chặt.
“Rắc.”
Một tiếng giòn vang, chén trà vỡ vụn trong tay ta như tro bụi.
Ta mỉm cười bước tới đỡ Giang Tuân Chu, rồi quay sang nhìn kẻ cười lớn nhất trong bọn.
“Lời đồn không hẳn sai đâu. Người nhà họ Triệu giờ vẫn còn tới cửa đòi công đạo đấy.”
“Công tử đây, có muốn thử một lần xem sao không?”
Thân hình ta như cái bóng lớn phủ lên người hắn. Hắn giật mình, thân thể hơi run lên thấy rõ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ha… ha ha… tân nương nói đùa rồi. Hôm nay là ngày vui, bọn ta chỉ là… chỉ là đùa chút thôi mà…”
“Phải phải! Chỉ là đùa thôi! Giang huynh, bọn ta chỉ đến chúc mừng…”
Rầm!
Ta đ.ấ.m mạnh lên cột gỗ bên cạnh, tiếng vang trầm đục khiến cả hai người kia lập tức câm bặt.
Những kẻ còn lại nhìn vết lõm sâu in trên thân cột, lại nhìn vòng eo vạm vỡ của ta, lập tức nuốt nước bọt, lúng túng nói “cáo từ” rồi chen nhau chạy mất.
Lúc đó, ta chợt nhớ tới Giang Tri Dư.
Con bé ấy từ nhỏ chỉ biết nghe lời mẫu thân dạy.
Nhưng làm sao nàng biết — nam nhân muốn nữ nhân thắt đáy lưng ong, chẳng qua cũng là để dễ dàng ức h.i.ế.p mà thôi?
Đám người gây náo loạn đã rút hết, ta khép cửa lại, cách ly tiếng ồn ngoài kia.
Chẳng rõ từ khi nào, Giang Tuân Chu đã ngồi xuống cạnh bàn.
Hắn nhón lấy một miếng bánh đào, ngắm nghía trái phải, rồi lại đưa lên mũi ngửi thử — chẳng nhìn ra điều gì đặc biệt.
Gương mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, ánh mắt nhìn ta như có điều muốn nói lại thôi.
Mãi một lúc sau, hắn mới ấp úng lên tiếng:
“Lưu Nữu Nữu, chuyện vừa rồi… đa tạ nàng đã giải vây. Nhưng mà… ta cưới nàng, thực ra là có mục đích.”
“Ta biết.”
“Nàng biết sao?”
Ta nghiêm túc gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chàng cưới ta, dĩ nhiên là vì chàng có tình ý với ta, muốn mỗi ngày đều được gặp ta.”
Giang Tuân Chu há miệng, định phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Vừa rồi nàng cũng thấy rồi đó… ta là loại người mà ai cũng có thể giẫm đạp.”
“Lưu Nữu Nữu, ta đã lừa nàng… Ta không phải vừa gặp đã thương…”
“Ta chỉ nghe nói nàng rất giỏi đánh người, cả thành Cẩm Châu đều biết đến. Ta… ta chỉ là sợ hãi.”
“Thân mẫu của ta đã mất từ sớm. Mẫu thân hiện tại chính là di nương.”
“Bà ta chưa từng thích ta, ngày ngày tìm cách hại ta. Trước đây còn có phụ thân che chở…”
Nói tới đây, hốc mắt Giang Tuân Chu đỏ ửng, nước mắt tràn mi, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại.
Hắn hít mũi một cái, rồi tiếp tục:
“Nhưng cuối năm rồi phụ thân ta cũng mất. Di nương nói với bên ngoài là bệnh chết… nhưng sự thật không phải vậy.”
“Phụ thân ta chỉ bị cảm lạnh… Hôm đó ta nghe thấy bà ta hỏi đại phu rằng phụ thân ta còn sống được bao lâu, sau đó còn sai người ra ngoài mua thuốc độc.”
“Đêm ấy phụ thân ta liền qua đời. Ta không cứu được người… ta chẳng làm được gì cả… hu hu hu…”
“Phụ thân c.h.ế.t rồi… người tiếp theo chính là ta. Di nương chỉ muốn con ruột của bà ta là Giang Tri Hạc được thừa kế gia sản. Trước đây còn sai Giang Tri Dư đẩy ta xuống hồ dìm chết.”
“Trong cái nhà đó… không một ai thương ta, bọn họ ai cũng muốn ta chết. Nữu Nữu, ta… ta thật sự không còn cách nào khác…”
Ta đã hiểu.
Phụ thân c.h.ế.t sớm, kế mẫu độc ác, huynh đệ muốn chiếm gia tài, còn hắn thì yếu ớt đáng thương.
Ta nhìn hắn, Giang Tuân Chu đã khóc đến mức không thở nổi, bờ vai gầy run lẩy bẩy, vẫn cố giả vờ kiên cường lau nước mắt.
“Gia sản đó là những thứ cuối cùng mà phụ thân ta để lại… Ta sợ mình không bảo vệ nổi. Ta… ta chỉ muốn nhờ nàng bảo vệ ta.”
“Ta biết làm vậy có thể hủy thanh danh của nàng… Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
“Chúng ta chỉ thành thân giả thôi. Sau khi mọi việc ổn thỏa, ta sẽ cho nàng năm ngàn lượng bạc. Nàng muốn gì khác cũng được… chỉ cần nàng mở lời.”
“Như vậy… có được không?”
Ánh mắt hắn dè dặt nhìn ta, cảm xúc đã lắng lại, nhưng đuôi mắt vẫn còn vệt đỏ, lông mi dài vương một giọt lệ chưa rơi xuống, mong manh đến đáng thương.
Ánh mắt ta lại dừng trên đôi môi hắn.
Thật lạ kỳ… sao môi nam nhân lại có thể hồng hào mềm mại đến vậy, so với tân nương còn đẹp hơn vài phần.
Ta vô thức nghiêng người tới gần.
Giống như… giống như…
Ta nghĩ mãi mới tìm được ví dụ.
Giống như quả đào chín mọng đầu hạ, còn đọng nước mưa.
“…Nữu Nữu? Nữu Nữu? Nàng có đang nghe ta nói không đấy?”
Giang Tuân Chu kéo nhẹ tay áo ta, giọng thấp thoáng lo lắng.
Ta nhìn đôi áo cưới đỏ chói mà cả hai đang khoác trên người, bỗng chợt nhận ra.
Chúng ta đã bái đường thành thân.
Mẫu thân ta từng dặn, thành thân rồi tức là phu thê. Mà đã là phu thê, thì chẳng có gì là không được cả.
Ta nhìn đôi mắt ướt đẫm, tủi thân đến tận cùng kia của hắn, vươn tay kéo cổ áo hắn, lôi thẳng lên giường.
“Vừa rồi chàng nói gì cơ? Ta không nghe rõ.”
“Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta — chàng lên giường rồi nói lại một lần nữa cho ta nghe, có được không?”