Lưu Nữu Nữu

Chương 2



Một canh giờ sau, ta cầm tờ hôn thư còn in rõ dấu tay, ngẩn ngơ nhìn theo Giang Tuân Chu bị Vương thẩm lôi đi xềnh xệch.

Hắn bám chặt lấy khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn ta, gào lên:

“Lưu cô nương, tối nay thật sự không thể theo ta về nhà sao?”

“Nếu không tiện, ta ở lại nhà nàng cũng được mà!”

“Lưu cô nương, chỉ cần nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy an tâm vô cùng!”

“Lưu cô nương, nửa tháng nữa ta sẽ đến đón nàng. Nhất định phải đợi ta đấy!”

“Aaa! Nhất định phải đợi ta, Lưu cô nương!”

Vương thẩm gồng mình một cái, kéo tuột cả người Giang Tuân Chu ra khỏi khung cửa.

Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng đành để gia nhân dìu đi, đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần, bịn rịn rời khỏi nhà họ Lưu.

Ta ngây người hỏi:

“Mẫu thân… con… thật sự sắp gả đi rồi sao?”

“Phải rồi con ơi!”

Mẫu thân ta vui mừng giành lấy bản hôn thư trong tay ta, dù chẳng biết chữ, vẫn cẩn thận lật qua lật lại xem mãi không chán.

“Tốt quá rồi! Nhờ tổ tông phù hộ! Mẫu thân còn chuẩn bị sẵn tâm lý là con sẽ ở nhà rèn sắt cả đời rồi đó.”

“Không ngờ trời cao ban hôn sự!”

“Trời cao ban hôn sự đó con ơi!”

Mẫu thân ta vừa nói, trong mắt đã ngân ngấn lệ.

Phụ thân ta thì kéo ta sang một bên, mặt nghiêm như xét xử:

“Không biết tiểu tử nhà họ Giang kia nhìn trúng con ở điểm nào, nhưng nhà họ Giang không giống nhà mình. Nhớ kỹ cho ta, phải biết thu liễm! Đừng có vác cái gậy gộc kia đi lòng vòng nữa!”

“Còn nữa! Nam nhân trong thiên hạ chẳng ai thích nữ nhân ăn liền một lúc hai mươi cái bánh bao nhân thịt cả. Sau khi gả qua đó, mỗi bữa chỉ được ăn một bát cơm thôi nghe chưa?”

Nói đến đây, ánh mắt ông ta vô thức liếc sang thân hình ta — cao lớn hơn ông tận một cái đầu — rồi khẽ thở dài, bổ sung thêm một câu:

“Nếu có đói… thì len lén về nhà ăn, đừng để ai biết!”

Ta nhíu mày, bất mãn:

“Nhà họ Giang là hang hùm ổ sói gì sao, gả qua đó mà đến ăn cơm cũng phải trốn?”

“Phải đó! Con gái ta mà bị đói gầy đi thì sao được!”

“Thôi đừng nghe phụ thân con nói xàm! Ông ấy cứ lo bò trắng răng! Mẫu thân biết con gái mẫu thân là cô nương tốt nhất thành Cẩm Châu này, Giang Tuân Chu tới cầu thân là hắn có phúc ba đời đó!”

Mẫu thân ta đẩy phụ thân ta qua một bên, mặt mày rạng rỡ, đưa ra một khay bánh ngọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nào nếm thử đi, đây là điểm tâm mẫu thân vừa làm xong, hôm nay con ở lò rèn vất vả rồi phải không?”

“Đừng có nghe phụ thân con dọa, ăn được là phúc, có ăn nhiều hơn người ta một chút thì đã sao? Đường đường là nhà họ Giang, chẳng lẽ nuôi không nổi con gái của ta sao? Nói ra người ta còn cười cho!”

“Phải đó phải đó! Đến ăn cơm cũng không no, thế thì mất mặt lắm!”

Ta gật đầu liên hồi đồng tình.

Phụ thân ta chỉ biết thở dài, lắc đầu bất lực.

Ông nhìn sính lễ đầy cả sân, lại nhìn ta đang vừa ăn vừa cười híp mắt, suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đành còng lưng đi vào trong, thắp nhang cầu tổ tiên phù hộ.

Hôm sau, tin ta đính hôn cùng Giang Tuân Chu đã lan khắp thành Cẩm Châu.

Danh tiếng của ta xưa nay chẳng lấy gì làm tốt đẹp, còn nhà họ Giang lại là một trong những phú hộ giàu có bậc nhất trong vùng.

Thành thử, chuyện ta được đại công tử nhà họ Giang để mắt tới khiến ai nấy đều lấy làm kỳ lạ, người đến lò rèn dò la tin tức nối đuôi không dứt.

Phụ thân ta hiếm hoi không quát tháo xua đuổi đám người nhiều chuyện ấy, ngược lại còn cười híp mắt, hào sảng giảm giá tám phần cho hết thảy khách đến xem náo nhiệt.

Người ta đã bỏ công tới xem, cũng ngại tay không ra về, thế là ai nấy đều tiện tay mua vài món lặt vặt.

Chẳng tới ba hôm, việc buôn bán của lò rèn đã tăng gấp đôi, đến cả những chiếc cuốc gỉ sét bán mãi không ai lấy cũng trở nên cháy hàng.

Phụ thân ta và ta cùng nhìn hộc bàn đầy ắp bạc trắng mà cười không khép được miệng.

“Giờ thì nhà ta cũng gọi là có chút của nả rồi,” ông vừa nói vừa xoa tay, “Nhà họ Giang tuy nhiều tiền, nhưng bao năm nay ta và mẫu thân con cũng dành dụm cho con một món hồi môn dày dặn.”

“Con ngoan à, vài hôm nữa là con phải xuất giá rồi, nhà họ Giang là đại hộ, quy củ chẳng ít. Nhưng con cũng đừng sợ, cứ lấy khí thế khi đánh tên Triệu Toàn Lễ mà đối đãi!”

“Đừng ngại gì hết, mọi việc còn có phụ thân ở sau lưng chống đỡ! Lắm chuyện quá thì dẹp đi, quay về rèn sắt với phụ thân!”

Vừa nói, ông vừa lôi ra mấy tờ ngân phiếu nhét vào tay ta, tay còn lại âm thầm lau đi giọt lệ nơi khóe mắt:

“Chớ để bản thân chịu ấm ức. Phụ mẫu dĩ nhiên mong con được gả cho người như ý, nhưng nếu không thể sống yên ổn, thì hãy quay về. Danh tiếng gì đó chẳng đáng là bao, chúng ta không bận tâm đâu.”

“Phụ thân cứ yên tâm đi!” Ta ôm chặt đống ngân phiếu, vỗ n.g.ự.c cam đoan:

“Chỉ có con bắt nạt người khác, ai mà bắt nạt nổi con chứ? Phụ thân không nhớ tên Triệu Toàn Lễ kia sao?”

Phụ thân ta vừa nghĩ đến hình ảnh Triệu Toàn Lễ quấn đầy băng gạc, liền gật đầu theo bản năng, có vẻ như cũng thấy lời ta chẳng sai.

Ông đang định dặn thêm đôi câu thì phía sau bất chợt vang lên một tiếng động nhẹ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Một thiếu nữ nâng váy bước xuống, nghiêng đầu đánh giá lò rèn nho nhỏ.

Mái tóc nàng điểm hoa văn lộng lẫy, tua ngọc lay động, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Sau lưng nàng, ba nha hoàn cúi đầu cung kính, lặng lẽ theo sau.

Ánh mắt nàng từ từ quét xuống, cuối cùng dừng lại nơi mấy tờ ngân phiếu trong tay ta, gương mặt xinh xắn liền lộ rõ vẻ khinh thường.

“Ngươi chính là Lưu Nữu Nữu? Tên gì mà nghe quê mùa hết sức! Không biết huynh trưởng ta nhìn trúng ngươi chỗ nào nữa!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com