Lưu Nữu Nữu

Chương 18



Nghĩ đến đây, ta lại nhớ về bản thân.

 

Trước năm mười tuổi, ta cũng là tiểu thư khuê các, cơm áo chẳng thiếu, mỗi ngày theo mẫu thân học thêu thùa.

 

Cho đến khi phụ thân mất đột ngột.

 

Nhà cửa chỉ trong một đêm liền tan nát.

 

Đại bá, nhị bá dắt theo tộc trưởng đến tận cửa, nói mẫu thân ta là đàn bà vô dụng, không sinh được con trai, không đủ tư cách ở lại nhà họ Trần.

 

Mẫu thân ta tranh luận, đại bá – người ngày thường vẫn ôn hoà – liền giơ chân đạp mẫu thân ta ngã nhào xuống đất.

 

Họ đuổi mẹ con ta ra khỏi nhà.

 

Họ nói: trong căn nhà này, thứ gì cũng mang họ Trần, hai mẹ con ta là đồ sao chổi, cái gì cũng không được phép mang đi.

 

Sau đó, giữa một mùa đông giá buốt, đôi tay mẫu thân phủ đầy vết nứt vì rét, run rẩy đưa cho ta mấy chiếc khăn tay đã thêu xong.

 

Mẫu thân nói: Ngày mai mang đi bán, ta có thể đổi lấy ít gạo, nấu cháo qua bữa.

 

Nhưng… đêm hôm đó, bà đã qua đời.

 

Mấy chiếc khăn đó… bán được mười văn tiền.

 

Ta mua một tấm chiếu cỏ, quỳ giữa con phố phồn hoa nhất thành Cẩm Châu để bán thân chôn mẹ.

 

Nếu không nhờ lão gia, e rằng giờ ta đã chẳng biết trôi dạt phương nào, hoặc có lẽ đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Ta không muốn để Tri Dư đi lại vết xe đổ của ta.

 

Ta vẫn luôn kiên nhẫn lặp đi lặp lại chuyện của đại bá, của mẫu thân ta, kể cho nó nghe không biết bao lần.

 

Một mặt ta bó buộc nó, dạy dỗ nghiêm khắc; một mặt lại không nỡ trói buộc quá, bởi ta biết, đời nữ nhi, những tháng ngày thật sự được thảnh thơi vui vẻ… chỉ có mấy năm còn ở nhà mẹ đẻ.

 

Một khi xuất giá, mọi chuyện liền khác.

 

Nghĩ đến quá khứ của mình, ta chỉ mong nó có thể ở lại Giang phủ thêm vài năm, sống yên ổn thêm một chút.

 

Lão gia đã chính thức lập ta làm chính thất, chỉ cần Tri Dư còn ở đây, ta vẫn có thể che chở cho nó.

 

Chu Dục là vị hôn phu mà ta tỉ mỉ tuyển chọn cho Tri Dư.

 

Ta biết danh tiếng của hắn không tốt, suốt ngày vùi mình trong nữ sắc.

 

Nhưng nhà họ Chu có tiền, Chu Dục lại là trưởng tử, sau này sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp nhà họ Chu.

 

Chu gia còn hợp tác làm ăn với Giang gia.

 

Tới khi Tri Hạc tiếp quản gia nghiệp, Chu Dục vì nể mặt Tri Hạc, chắc chắn sẽ không bạc đãi Tri Dư.

 

Phụ nữ ấy mà, tiền bạc mới là quan trọng nhất.

 

Tri Dư có sính lễ ta chuẩn bị cho nó, lại gả vào nhà chồng có của ăn của để, dẫu trượng phu chẳng mấy khi về nhà, thì sống cũng không đến nỗi nào.

 

Tình yêu và tiền bạc, ta không tham cả hai, chỉ mong nữ nhi ta có thể giữ được một trong số đó là đủ rồi.

 

Nếu được chọn, ta tất nhiên chọn tiền.

 

Nhưng ta lại có phần tham lam, hy vọng nữ nhi của ta có thể có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

 

Ta dạy nó rằng: nữ tử phải eo thon mềm mỏng, phải dịu dàng nhu thuận, như thế mới có thể giữ được lòng trượng phu.

 

Ta không từng đọc sách, cũng chẳng thấy được bao nhiêu chuyện đời.

 

Những điều ta biết, ta chỉ có thể cẩn thận nghiền ngẫm, nghiền vụn ra, rồi nhét từng chút một vào lòng nó.

 

Tri Dư xưa nay luôn nghe lời ta.

 

Thế nhưng hôm ấy, sau khi nó đến gặp tân nương của Giang Tuân Chu trở về, dường như liền biến thành một người khác.

 

Tri Dư vốn là đứa ngốc.

 

Lúc nó ra cửa, ta còn dặn dò từng câu từng chữ.

 

Bảo nó đến xem thử nàng dâu mới kia có dễ ở chung không, tính tình có mềm mỏng không.

 

Nếu dễ, thì thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nếu không dễ, vậy thì phải tặng cho ả một “món đại lễ”.

 

Ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đại lễ” – ý là bảo nó hãy nhân cơ hội dằn mặt ả ta, tốt nhất khiến ả tự biết điều mà lui bước.

 

Ta không ưa gì con bé tên Lưu Nữu Nữu kia.

 

Tiếng xấu vang khắp Cẩm Châu.

 

Thân hình to lớn thô kệch, diện mạo cũng chẳng thể xem là xinh đẹp gì.

 

Phụ mẫu lại nuông chiều quá đỗi, đường đường là nữ nhi khuê các, vậy mà lại dám ra tay đánh người.

 

Nghe nói đánh rụng cả cằm, làm gãy chân người ta, nửa năm trời không xuống giường nổi.

 

Tuy ta chẳng phải yêu thương gì Giang Tuân Chu, nhưng cũng không muốn để hắn cưới về một cô vợ hung hãn như thế.

 

Thế mà Tri Dư lại gối đầu lên đùi ta, ngẩng mặt lên hỏi:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nữ tử nhất định phải nhu thuận dịu dàng mới được sao?”

 

Ta vẫn như mọi lần, gật đầu.

 

Vừa định giảng thêm chút đạo lý, nó lại hỏi:

 

“Nếu bị người ta ức h.i.ế.p thì sao?”

 

“Nếu bị bắt nạt, ắt là con có chỗ nào làm chưa tốt. Sau này càng phải cẩn thận hơn, làm sao để không ai bắt bẻ được nữa, người ta tự nhiên cũng sẽ không dám khi dễ con.”

 

Tri Dư lắc đầu.

 

Nó ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với ta:

 

“Nhưng mà mẫu thân à, tẩu tẩu nói với con, người ta bắt nạt con, là vì con quá dễ bị bắt nạt.”

 

“Họ ức h.i.ế.p con mà chẳng phải trả giá gì, thì sau này chỉ càng thêm được đằng chân lân đằng đầu.”

 

“Tẩu tẩu bảo, nếu bị bắt nạt, thì phải đánh trả cho thật đau! Có thế, người ta mới không dám bắt nạt con nữa!”

 

Tri Dư vừa nói, vừa giơ giơ nắm tay non nớt của mình lên.

 

Nó lén nhìn sắc mặt ta, rồi bỗng nói:

 

“Mẫu thân, con không muốn gả cho Chu Dục nữa.”

 

“Hôm nay con lại thấy hắn dắt tiểu cô nương khác ra ngoài, còn vì nàng ta mà muốn giật lấy trang sức của con.”

 

“Tẩu tẩu đã dạy cho hắn một trận, con cũng đánh hắn rồi, hắn bảo muốn hủy hôn.”

 

“Mẫu thân, con không thích Chu Dục, con ghét hắn lắm! Hay là chúng ta cứ để hôn ước này hủy luôn đi?”

 

Ta khẽ xoa đầu Tri Dư, như mọi lần dịu dàng khuyên nhủ:

 

“Nhưng nhà họ Chu rất có tiền, con mà gả qua đó, cả đời này sẽ chẳng lo cơm áo. Hắn có ra ngoài ăn chơi trác táng cũng được, miễn là con giữ được phần của mình, hắn sẽ không dám bạc đãi…”

 

“Nhưng mà hắn bắt nạt con! Mẫu thân à, Chu Dục lúc nào cũng bắt nạt con! Con đã làm theo lời người dặn, đã hết sức dịu dàng, hết sức nhu thuận rồi, sao hắn vẫn cứ bắt nạt con?”

 

“Hắn chỉ bắt nạt con mà thôi!”

 

Giọng Tri Dư nghẹn lại, ánh mắt rưng rưng.

 

Ta mấp máy môi, mà cổ họng lại khô khốc, chẳng nói nổi một lời phản bác.

 

Những gì ta từng trải, những kinh nghiệm ít ỏi gom góp cả đời, đến giây phút ấy, dưới ánh nhìn chất vấn của con gái… bỗng chốc chẳng còn chút giá trị nào.

 

Ta lại càng ghét Lưu Nữu Nữu hơn.

 

Ngay từ ngày đầu nàng ta gả vào, đã dám phá tường viện của ta, còn làm hỏng mất bụi đỗ quyên mà ta yêu thích nhất.

 

Thế mà Tri Dư lại quý mến nàng ta.

 

Giang Tuân Chu cũng quý trọng nàng ta.

 

Cả Tri Hạc, vì một tiểu trù nương mà ngày ngày lui tới viện của nàng.

 

Ta thật sự chẳng hiểu nổi con bé ấy có gì tốt, mà khiến đám người này cứ quanh quẩn bên nàng chẳng chịu buông.

 

Cho tới đêm hôm đó, khi Tuân Chu nói muốn chia gia sản.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com