Lúc đầu, Linh cảm thấy khó chịu vì sự ồn ào và mất trật tự của Khánh. Cậu ta hay ngủ gật trong giờ học, làm rơi bút chì, thậm chí còn hát nghêu ngao những bài hát vô nghĩa. Nhưng dần dần, Linh quen với sự hiện diện của Khánh. Cô nhận ra rằng, Khánh không hề ngốc nghếch như cô nghĩ. Cậu ta chỉ là không có hứng thú với môn toán mà thôi. Khi được Linh giảng giải tận tình, Khánh cũng tiếp thu rất nhanh.
Và rồi, Linh nhận ra một điều bất ngờ: cô bắt đầu thích những buổi học cùng Khánh. Cô thích nhìn cậu ta nhăn mặt khi gặp bài toán khó, thích nghe cậu ta luyên thuyên về những trận bóng đá, thích cả những trò đùa ngớ ngẩn của cậu ta.
Khánh cũng thay đổi rất nhiều. Cậu ta chăm học hơn, ít quậy phá hơn, và đặc biệt là, cậu ta luôn dành cho Linh những cử chỉ quan tâm, ân cần. Cậu ta mua cho Linh những cuốn sách mà cô thích, tặng cô những món quà nhỏ xinh, và luôn lắng nghe những tâm sự của cô.
Một buổi tối, sau khi học xong, Khánh đột nhiên hỏi Linh: "Này, Linh. Tại sao mày lại thích đọc sách thế?"
Linh ngập ngừng một lúc, rồi đáp: "Vì... trong sách có những câu chuyện đẹp, những con người thú vị. Nó giúp tôi quên đi những muộn phiền trong cuộc sống."
"Vậy... mày có muốn viết một câu chuyện của riêng mình không?" Khánh hỏi, ánh mắt nhìn Linh đầy mong đợi.