Cuộc sống bình yên ở vùng quê biển trôi qua êm đềm, nhưng như người ta thường nói, hạnh phúc thường mong manh và dễ vỡ. Một buổi chiều, bầu trời bỗng nhiên xám xịt, gió thổi mạnh, biển gầm thét dữ dội. Dân làng nhìn nhau lo lắng, họ biết một cơn bão lớn đang ập đến.
Linh và Khánh nhanh chóng thu xếp công việc ở trang trại, giúp đỡ người dân di tản đến nơi an toàn. Họ chằng chống nhà cửa, chuẩn bị lương thực và nước uống, sẵn sàng đối phó với cơn bão hung tợn.
"Cậu cẩn thận nhé, Linh." Khánh lo lắng nhìn Linh. "Đừng đi đâu xa, ở trong nhà cho an toàn."
"Cậu cũng vậy." Linh đáp. "Chúng ta phải cùng nhau vượt qua cơn bão này."
Đêm đến, bão ập vào làng. Gió rít từng cơn, mưa xối xả như trút nước. Sóng biển dâng cao, tràn vào nhà cửa. Tiếng cây đổ, tiếng mái tôn bay, tiếng la hét vang vọng trong đêm tối.
Linh và Khánh cố thủ trong căn nhà gỗ, cầu nguyện cho cơn bão mau chóng qua đi. Nhưng càng về khuya, bão càng mạnh hơn. Căn nhà bắt đầu rung lắc dữ dội, như sắp sập đến nơi.
"Chúng ta phải đi thôi!" Khánh hét lớn, cố át đi tiếng gió rít. "Ở đây nguy hiểm quá, chúng ta phải đến nhà văn hóa trú ẩn."
Linh gật đầu. Hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lao ra khỏi căn nhà gỗ, cố gắng di chuyển trong gió bão. Đường đi trơn trượt, tầm nhìn hạn chế. Họ phải bám víu vào nhau, bước từng bước chậm chạp.
Đột nhiên, một cơn sóng lớn ập đến, cuốn trôi Linh và Khánh. Hai người bị hất tung, chìm nghỉm trong dòng nước xoáy.
"Khánh!" Linh hét lên, cố gắng vùng vẫy để tìm kiếm Khánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng dòng nước quá mạnh, cô không thể nào giữ vững được. Cô bị cuốn đi xa, va đập vào những vật thể trôi nổi trên mặt nước. Cô cảm thấy đau đớn, mệt mỏi, và tuyệt vọng.
Cuối cùng, Linh mất ý thức.
Khi tỉnh lại, Linh thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Cô đau nhức khắp người, đầu óc quay cuồng. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhớ mang máng về cơn bão và dòng nước xoáy.