"Khánh là một người tốt bụng và hiền lành." Một người bạn của Khánh nói. "Cậu ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Cậu ấy là niềm tự hào của cả làng."
Linh mỉm cười. Cô biết rằng, Khánh đã sống một cuộc đời ý nghĩa, dù cuộc đời đó quá ngắn ngủi.
Sau nhiều tháng nỗ lực, ngôi trường học cũng được hoàn thành. Buổi lễ khánh thành trường học được tổ chức long trọng, với sự tham gia của đông đảo người dân và các vị khách quý.
Linh đứng trên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ của mình.
"Tôi rất vui mừng khi được trở lại nơi đây, được đóng góp một phần nhỏ bé vào sự phát triển của vùng quê này." Linh nói. "Tôi muốn dành tặng ngôi trường này cho tất cả những em nhỏ ở đây, những người sẽ là tương lai của đất nước. Tôi hy vọng rằng, các em sẽ cố gắng học tập, để sau này trở thành những người có ích cho xã hội."
Linh dừng lại một chút, nhìn về phía biển khơi.
"Tôi cũng muốn dành tặng ngôi trường này cho Khánh." Linh nói. "Cậu ấy là người đã truyền cảm hứng cho tôi, là người đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Tôi tin rằng, cậu ấy sẽ rất tự hào về tôi."
Những tràng pháo tay vang lên, kéo dài không dứt. Linh cảm thấy hạnh phúc và bình yên trong lòng. Cô biết rằng, Khánh đã luôn ở bên cạnh cô, dõi theo cô và ủng hộ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau buổi lễ khánh thành, Linh đến thăm mộ Khánh. Cô đặt lên mộ cậu một bó hoa tươi, rồi ngồi xuống, trò chuyện với cậu.
"Khánh à, tớ đã hoàn thành được tâm nguyện của cậu rồi." Linh nói. "Tớ đã xây dựng được một ngôi trường học cho những đứa trẻ nghèo. Tớ tin rằng, cậu sẽ rất vui."
Linh im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
"Tớ vẫn yêu cậu, Khánh. Tớ sẽ không bao giờ quên cậu."
Linh đứng dậy, nhìn về phía biển khơi. Cô cảm thấy một luồng gió mát thổi vào mặt, như một lời an ủi, một lời chúc phúc.
Cô mỉm cười. Cô biết rằng, cuộc sống vẫn còn tiếp diễn, và cô phải sống tiếp, sống cho bản thân và sống cho cả Khánh.
Cô quay người, bước đi trên con đường quen thuộc, hướng về phía tương lai.