Hành trình về miền Trung dài và mệt mỏi. Linh lái xe suốt đêm, chỉ dừng lại để đổ xăng và mua chút đồ ăn. Cô không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Khánh. Cô tự hỏi, cậu có khỏe không? Cuộc sống ở vùng quê nghèo có khó khăn lắm không? Cậu có còn nhớ đến cô không?
Cuối cùng, Linh cũng đến được vùng quê nghèo mà ông Ba đã mô tả. Đó là một ngôi làng nhỏ nằm ven biển, với những ngôi nhà tranh xập xệ và những con đường đất bụi bặm. Người dân ở đây sống bằng nghề đánh bắt cá và nuôi tôm, cuộc sống vô cùng vất vả.
Linh dừng xe ở đầu làng, rồi bắt đầu hỏi thăm về Khánh. Nhưng không ai biết đến người tên Khánh cả. Mọi người đều lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt tò mò và nghi ngờ.
Linh không nản lòng. Cô tiếp tục đi sâu vào trong làng, hỏi thăm từng nhà, từng người. Cuối cùng, cô gặp được một bà cụ già, đang ngồi vá lưới trước hiên nhà.
"Cô tìm ai vậy?" Bà cụ hỏi, giọng khàn khàn.
"Cháu tìm một người tên là Khánh." Linh đáp. "Cháu nghe nói anh ấy làm việc ở một trang trại nuôi tôm gần đây."
Bà cụ im lặng một lúc, rồi nheo mắt nhìn Linh.
"Khánh... Khánh nào?" Bà cụ hỏi. "Ở đây có mấy người tên Khánh lận."
"Cháu không biết." Linh đáp. "Cháu chỉ biết anh ấy khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, da ngăm đen. Anh ấy rất giỏi bóng đá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà cụ gật gù.
"À, cháu nói đến thằng Khánh 'Sẹo' à?" Bà cụ nói. "Thằng bé làm việc ở trang trại tôm của ông Sáu, cách đây không xa đâu. Cháu cứ đi thẳng theo con đường này, đến ngã ba thì rẽ trái, đi thêm khoảng một cây số nữa là thấy."
Linh mừng rỡ. Cô cảm ơn bà cụ rối rít, rồi vội vã lên xe, chạy theo con đường mà bà cụ đã chỉ.
Chẳng mấy chốc, Linh đã đến được trang trại tôm của ông Sáu. Đó là một khu đất rộng lớn, với những ao tôm xanh biếc và những căn nhà gỗ đơn sơ. Cô dừng xe ở cổng trang trại, rồi bước xuống, tiến về phía một người đàn ông đang lúi húi làm việc bên ao tôm.
"Chú ơi, cho cháu hỏi..." Linh ngập ngừng nói.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn Linh với vẻ ngạc nhiên. Linh sững sờ. Đó là Khánh.
Nhưng Khánh bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Da cậu đen sạm hơn, gầy gò hơn. Trên mặt cậu có một vết sẹo dài, kéo dài từ thái dương xuống cằm. Ánh mắt cậu buồn bã và mệt mỏi.
Khánh cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Linh. Cậu đứng sững người, không nói một lời.
"Khánh... là cậu thật sao?" Linh hỏi, giọng run run.