"Không, tớ không muốn." Khánh kiên quyết. "Cậu cứ về một mình đi. Tớ sẽ ở nhà trông trang trại."
Linh tôn trọng quyết định của Khánh. Cô biết rằng cậu cần thời gian để vượt qua những mặc cảm trong lòng. Cô hứa với cậu rằng, cô sẽ kể cho cậu nghe tất cả những gì đã xảy ra trong buổi họp lớp.
Ngày họp lớp đến, Linh một mình bắt xe về lại thị trấn nhỏ. Ngồi trên xe, cô hồi tưởng lại những kỷ niệm thời học sinh tươi đẹp. Cô nhớ về những giờ học căng thẳng, những buổi vui chơi hồn nhiên, và cả những rung động đầu đời.
Khi xe dừng lại trước cổng trường, Linh cảm thấy bồi hồi xúc động. Ngôi trường vẫn vậy, vẫn mái ngói đỏ tươi, vẫn hàng cây xanh mát. Nhưng thời gian đã trôi qua, mọi thứ đã thay đổi.
Bước vào sân trường, Linh thấy mọi người đã đến đông đủ. Bạn bè cũ vây quanh cô, hỏi han về cuộc sống của cô. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy Linh trở về.
"Linh, cậu dạo này thế nào?"
"Khánh đâu? Sao cậu ấy không đi cùng?"
"Nghe nói cậu về quê làm trang trại tôm hả?"
Linh mỉm cười trả lời từng câu hỏi. Cô kể cho mọi người nghe về cuộc sống của cô ở vùng quê nghèo, về những khó khăn và niềm vui của cô. Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ và cảm phục sự mạnh mẽ và nghị lực của cô.
Trong buổi họp lớp, mọi người cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa, cùng nhau chia sẻ những thành công và thất bại trong cuộc sống. Linh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi được gặp lại những người bạn đã cùng cô trải qua những năm tháng tuổi học trò đáng nhớ.
Đến cuối buổi họp lớp, Lan kéo Linh ra một góc sân trường.
"Linh à, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Lan nói, giọng có chút ngập ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chuyện gì vậy?" Linh hỏi.
"Hôm đó, trước khi cậu đi du học, Khánh đã hẹn cậu ở sân trường, đúng không?" Lan hỏi.
Linh gật đầu.
"Cậu ấy muốn tặng cậu một món quà." Lan tiếp tục nói. "Nhưng cậu ấy đã không đến được, vì cậu ấy gặp tai nạn."
"Tớ biết rồi." Linh nói.
"Cậu có biết món quà đó là gì không?" Lan hỏi.
Linh lắc đầu.
Lan lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Linh.
"Đây là món quà mà Khánh muốn tặng cậu." Lan nói. "Tớ đã giữ nó giúp cậu suốt sáu năm qua."
Linh cầm cuốn sổ lên, ngạc nhiên nhìn Lan.
"Đây là..." Linh ngập ngừng nói.
"Đây là cuốn sổ học lại toán của Khánh." Lan đáp. "Cậu ấy đã ghi lại tất cả những bài toán mà cậu đã dạy cậu ấy."