Tụi Mình Gặp Nhau Ở Năm Mười Bảy

Chương 13



Khánh cũng dần dần mở lòng hơn với Linh. Cậu dạy cô cách nuôi tôm, cách vá lưới, cách nấu những món ăn địa phương. Cậu kể cho cô nghe về cuộc sống của mình ở đây, về những khó khăn và niềm vui của cậu.

Tình yêu giữa Linh và Khánh dần dần hồi sinh. Họ cùng nhau xây dựng lại cuộc sống, cùng nhau vượt qua những khó khăn, và cùng nhau hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi ngắm trăng trên bãi biển, Khánh đột nhiên nắm lấy tay Linh.

"Cảm ơn cậu." Khánh nói. "Cảm ơn cậu vì đã đến bên tớ, cảm ơn cậu vì đã yêu tớ."

Linh mỉm cười.

"Tớ cũng cảm ơn cậu." Linh nói. "Cảm ơn cậu vì đã cho tớ cơ hội để yêu cậu."

Hai người ôm nhau, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Họ biết rằng, tình yêu của họ đã vượt qua được mọi thử thách, và sẽ mãi mãi bền vững.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hai năm kể từ ngày Linh quyết định ở lại vùng quê nghèo ven biển. Cô đã quen với cuộc sống giản dị, bình yên nơi đây, hòa mình vào nhịp sống của người dân địa phương. Cô không còn là cô gái thành thị thanh lịch, mà đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tháo vát, biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có.

Linh và Khánh cùng nhau quản lý trang trại tôm, cuộc sống tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Họ ấp ủ những dự định lớn lao, mong muốn cải thiện cuộc sống cho gia đình và những người dân trong làng. Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm, như ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm trái tim nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một ngày nọ, Linh nhận được một cuộc điện thoại từ Lan, người bạn cũ. Lan thông báo rằng lớp cũ của Linh và Khánh sẽ tổ chức họp lớp kỷ niệm mười năm ngày ra trường.

"Linh à, cậu nhất định phải về nhé!" Lan nài nỉ. "Mọi người đều rất mong cậu và Khánh. Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau."

Linh ngập ngừng. Cô không biết có nên về hay không. Cô sợ phải đối diện với những ánh mắt tò mò, những câu hỏi về cuộc sống của mình. Cô cũng không chắc Khánh có muốn trở lại nơi đã khơi gợi những ký ức buồn không.

"Tớ sẽ suy nghĩ đã." Linh đáp.

Tối hôm đó, Linh kể cho Khánh nghe về cuộc họp lớp.

"Cậu có muốn về không?" Linh hỏi.

Khánh im lặng một lúc, rồi lắc đầu.

"Tớ không muốn về." Khánh nói. "Tớ không muốn gặp lại những người đó. Tớ không muốn họ nhìn thấy tớ trong bộ dạng này."

"Nhưng tớ nghĩ cậu nên về." Linh nói. "Tớ nghĩ cậu nên đối diện với quá khứ, để có thể sống tốt hơn ở hiện tại."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com