Ta vốn là đích nữ tướng phủ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thân phận tôn quý chẳng ai bì kịp.
Phụ thân một đời thanh liêm chính trực, là văn thần đắc lực, triều đình trong ngoài không ai không kính phục.
Khi ta còn chưa ra đời, thánh thượng từng thuận miệng nói: nếu là nữ nhi, tất gả cho thái tử, lập làm trữ phi.
Đáng tiếc ta vừa sinh ra, quẻ đã nói rằng khó qua nổi tám tuổi, lời hứa trữ phi liền mặc nhiên gác lại.
Phụ thân tuổi xế chiều mới có được ta, coi ta như châu ngọc trong tay, cầu y khắp thiên hạ.
Dưới sự tận tâm của các danh y, rốt cuộc cũng nuôi dưỡng được ta đến mười sáu tuổi.
Thân thể dần khỏe hơn, song bởi lời hứa trữ phi năm ấy, chẳng ai dám tới cầu hôn.
Ta tự hiểu, bản thân tuyệt đối không thể nhập Đông cung.
Ta sinh ra dung mạo quá đỗi diễm lệ, thiếu đi vẻ đoan trang; dù thân thể hồi phục cũng chẳng thể làm trữ phi.
Mà thân phận ta lại quá cao, chẳng ai có thể vượt qua ta để trở thành chính thê.
Thánh thượng ắt cũng mang lòng áy náy, bèn chỉ hôn ta với đích tử nhà họ Bùi, lại sai hoàng hậu định ngày đẹp.
Bùi Trường An, mười tuổi nhập quân doanh, chiến công hiển hách, được người gọi là thiếu niên tướng quân, nhưng cũng vì thủ đoạn tàn khốc mà mang tiếng dữ khắp nơi.
Tương truyền hắn giết người không chớp mắt, là kẻ hung tàn chẳng kể sinh linh.
Ta tuy chưa từng gặp qua, song cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp, trong ký ức còn nhớ đại ca từng bị hắn ức hiếp.
Bùi lão tướng quân giữ ngôi võ thần, thánh thượng trọng dụng võ tướng, văn thần vì thế vốn nhiều bất mãn.
Phụ thân cùng Bùi lão tướng quân chính kiến bất đồng, từ lâu kết thù oán.
Chỉ dụ ban hôn vừa tới, mẫu thân liền tức đến ngất đi.
Phụ thân cho là Bùi gia cố ý cầu hôn, tức giận đến nỗi ôm ngực, đem từ trên xuống dưới nhà họ Bùi mắng chửi một trận.
Ngay cả a huynh vốn nho nhã ôn hòa cũng mặt mày dữ tợn, miệng phun nước bọt mà hùa theo.
Đó là lần đầu tiên ta thấy phụ huynh nói ra lời thô bỉ như thế.
Hai người vừa mắng vừa sai người lấy quan phục, khí thế hùng hổ muốn vào cung diện thánh.