“Hắn biết rõ nàng ở đây mà lại mắng tổ tông ta thậm tệ, ta vẫn nhịn không ra tay, chỉ sợ dọa đến nàng.”
“Nếu phụ thân ta hay được, về nhà ắt sẽ đánh chết ta.”
“Còn nàng thì hay lắm, chẳng thèm nhìn ta một cái, chỉ lo nghĩ đến hắn.”
“Chẳng lẽ nàng đã quên bát mì cá ở miếu hoang hôm ấy rồi sao? Rõ ràng nàng đã ăn sạch sẽ.”
Lời hắn vừa oán giận vừa gấp gáp, ồn ào đến mức ta chẳng nghe được huynh trưởng căn dặn điều gì. Nhớ tới bát mì cá kia, cùng ơn nghĩa hắn canh giữ một đêm bên xe ngựa, ta đành nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
Hắn sắc mặt âm trầm, cũng đang nhìn về phía ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim ta chợt siết lại, hoảng hốt rụt mắt, nép về phía huynh trưởng.
[...Nàng nhìn ta rồi, nàng nhìn ta rồi, trong lòng nàng vẫn còn có ta…]
[...Nàng lại không nhìn ta nữa…] Giọng nói trong đầu hắn run rẩy.
[Nàng sợ ta!]
Hắn không hề nói sai, ta quả thực sợ hắn. Trong mộng đêm nào cũng thấy hắn giết người, ta mỗi lần kinh hãi bừng tỉnh giữa đêm, chẳng dám nhắm mắt ngủ tiếp.
Huynh trưởng thấy ta sợ hãi, khẽ vỗ vai an ủi, dịu dàng dẫn ta đi, không thèm để ý đến kẻ theo sau. Nhưng mặc cho ta và huynh trưởng đi đâu, hắn đều lẳng lặng bám theo sau đó.
Huynh trưởng ngỡ hắn vẫn còn chưa phục chuyện vừa rồi, bèn quay lại hỏi:
“Ngươi theo ta làm gì?”
[Ai thèm theo ngươi, nhìn ngươi một cái ta cũng thấy chướng mắt.] Tiếng lòng hắn lạnh lùng.
[Chỉ bởi ngươi là huynh của nương tử ta.]
[Ta không thể để nương tử sợ hãi ta.]
Ánh mắt hắn lại thoáng lướt qua ta, rồi dừng ở gương mặt huynh trưởng. Miệng hắn mấp máy, hai tay siết chặt thành quyền, nhưng hồi lâu chẳng thốt nổi một câu.
Huynh trưởng thấy thế, ngỡ hắn lại muốn ra tay, liền nghiêm giọng quát:
“Thô phu cục cằn…”
Lời còn chưa dứt, tay hắn đã đặt lên vai huynh trưởng, trên mặt kéo ra nụ cười chẳng giống cười.
Huynh trưởng bị nụ cười kỳ quái ấy dọa cho giật mình.
“Ngươi cười cái gì?”
Hắn giả vờ thân thiết, vỗ vai huynh trưởng:
“Lưu huynh, sao huynh gầy thế này, chỉ sợ một trận gió cũng có thể thổi bay. Không bằng ngày mai đến doanh trại ta, ta đưa huynh rèn luyện thân thể.”
“Lưu huynh không muốn cũng chẳng sao, trong nhà ta có đầu bếp giỏi nấu thuốc bổ, từ nay mỗi bữa đều làm cho huynh, bồi bổ thật tốt.”
Nói đến đây, hắn mỉm cười nhìn ta, vẻ ôn hòa:
“Ta cùng Lưu huynh từ nhỏ vốn tình cảm sâu dày, vừa rồi chỉ là lâu ngày không gặp, đùa giỡn đôi chút, không làm Lưu tiểu thư hoảng hốt chứ?”
Huynh trưởng nghe vậy, mặt mày chấn động.
Chư công tử quanh đó cũng sững sờ, có kẻ còn dụi mắt mấy lần, tưởng bản thân nhìn lầm.
“Tình cảm sâu dày?” Ta thoáng nhìn bàn tay trái hắn, nắm chặt đến mức các đốt ngón đều ứa máu.
“Đúng thế, Lưu huynh vốn nhiệt tâm, thường khuyên ta chuyên tâm học hành. Ân tình của huynh, ta vẫn khắc ghi trong lòng, bao năm qua chưa từng quên.”
Trong lòng hắn lại ngầm hận: [Từ nhỏ đã hay mách lẻo, hại ta ngày nào cũng bị đánh.]
Huynh trưởng tức giận phản bác:
“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi phái người chặn ta…”
Lời còn dang dở, hắn đã lấy tay bịt miệng huynh trưởng, quay sang ta mỉm cười:
“Lâu ngày chẳng gặp, ta và huynh trưởng nàng phải hàn huyên đôi câu.”
Dứt lời, liền dùng cánh tay kẹp chặt, lôi huynh trưởng đi về phía khách nam.
Đợi hắn đi xa, các tỷ muội mới dám tiến lại.
“Uyển Khê, từ khi nào huynh trưởng ngươi lại thân thiết cùng Bùi Trường An thế?” Âm Âm hưng phấn hỏi.
Ta còn ngẩn ngơ vì cảnh tượng ban nãy, khẽ lắc đầu:
“Ta cũng không rõ.”
Trong suốt buổi yến, huynh trưởng đứng đâu, hắn liền đứng đó, ánh mắt luôn dõi theo ta. Ta cố tránh, hết lần này tới lần khác quay sang Âm Âm nói chuyện.
Huynh trưởng ngâm thơ, hắn lại phá lệ gật đầu tán thưởng. Các công tử võ quan thấy thế cũng phụ họa theo, đồng loạt khen ngợi, không ai dám tranh luận.
Từ trước tới nay, yến tiệc có công tử hai bên văn võ cùng dự, đây là lần đầu tiên hòa thuận đến vậy.
Trên xe ngựa hồi phủ, huynh trưởng còn rùng mình xoa cánh tay nổi đầy gai ốc, vẻ mặt đầy ngờ vực:
“Chẳng lẽ mười quân trượng kia, Bùi lão tướng quân lại đánh thẳng vào đầu hắn sao?”
10
Từ sau lần ở hoa yến gặp lại Bùi Trường An, ta viện cớ thân mang bệnh, từ chối hết thảy thiệp mời đưa đến cửa.
Huynh trưởng mỗi lần về nhà đều đen mặt, hễ nhắc tới Bùi Trường An liền ghét bỏ mà nôn khan, giận dữ nói: “Bùi Trường An đổi kế rồi, hắn muốn làm ta buồn nôn mà chết.”
Phụ thân gần đây cũng thường chau mày, đầy vẻ phiền não.
Lấy cớ ta thân mắc trọng bệnh, phụ thân đã tâu lên thánh thượng, xin nhận một nữ tử trong tộc làm đích nữ, thay ta gả vào Bùi gia.
Nào ngờ Bùi lão tướng quân cười hì hì liền từ chối, còn kéo phụ thân gọi một tiếng “ông thông gia”, lại hết lời khen ta, rồi nói Bùi Trường An chẳng cưới ta thì không lấy vợ.