“Bệnh cũ thôi, mời thái y cũng vô ích, nghỉ một lát sẽ ổn.”
Âm Âm rưng rưng vỗ lưng cho ta điều khí, đợi ta hồi lại liền dẫn ta quay về.
Vừa ra khỏi giả sơn, xa xa đã thấy Bùi Trường An, hắn đang trò chuyện cùng Yến An Dao。
Khoảng cách xa, không rõ sắc mặt hắn, chỉ thấy vai nàng run run, hẳn là đang khóc.
“Sao họ lại ở cùng nhau?” Âm Âm cau mày。
Hôn kỳ giữa ta và hắn chỉ còn hơn một tháng, nay lẽ ra nên tránh hiềm nghi mới phải.
Ta quay đi, coi như chẳng thấy, khẽ kéo tay Âm Âm:
“Âm Âm, ta tức ngực, về sớm thôi.”
Chúng ta trở lại yến tiệc chẳng bao lâu, Yến An Dao cũng trở về, mắt đỏ hoe, hiển nhiên là mới khóc.
Than ôi, đúng là đồ ngốc nha。
Yến An Dao xưa nay mạnh mẽ quật cường, Âm Âm là lần đầu thấy nàng rơi lệ, vừa thấy mới lạ, vừa thương xót.
“Ca ca ta thường nói, nam nhân nào khiến nữ tử rơi lệ, kẻ ấy đều chẳng tốt. Yến An Dao tính tình tốt như vậy, còn vì hắn mà khóc, ngươi sau này gả đi biết làm sao?”
“Nếu hắn dám khi dễ ngươi, nhất định phải lập tức nói với phụ mẫu và ta, tuyệt đối chớ nhẫn nhịn. Chúng ta chống lưng cho ngươi.”
Âm Âm nắm chặt nắm tay, bắt ta thề.
“Mau nói, sau này chuyện gì cũng không được giấu ta.”
“Được được, ta sau này tuyệt đối mọi việc đều nói cho ngươi biết, đừng giận nữa. Có mọi người, sẽ chẳng ai dám để ta chịu uất ức.”
12
Còn một tháng nữa là tới hôn kỳ, theo quy củ, ta phải ở trong khuê phòng chờ gả.
Nương luyến tiếc ta, dọn sang cùng ăn cùng ngủ, đêm đến thường đau lòng mà lén rơi lệ.
“Hiềm khích tiền triều, cớ sao lại đặt hết trên vai con gái ta? Khổ thay cho đứa con ngoan của ta, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nay lại phải gả vào Bùi gia.”
Ta hiểu thời gian được bầu bạn với song thân chẳng còn nhiều, những ngày này thường quấn quít bên cạnh, làm nũng chọc họ vui.
Phụ thân lo ta vào Bùi phủ chịu uất ức mà bệnh cũ tái phát, đích thân đến bái kiến Lưu thần y, chẳng rõ nói điều kiện gì, cuối cùng mời được ngài ấy làm phủ y, theo ta cùng vào Bùi gia.
Nương đem Lữ mụ mụ đắc lực giao cho ta, lại tỉ mỉ tuyển chọn vài nha hoàn lanh lợi, để làm cánh tay đắc lực cho ta nơi Bùi phủ.
Bùi gia vốn giỏi võ, huynh trưởng lo ta bị bắt nạt mà không biết phản kháng, đặc biệt cho ta một đội hộ vệ, giả làm tôi tớ vào phủ theo.
Mối hôn sự này, chẳng rõ Bùi gia mang thái độ thế nào, nhà họ Lưu ngày ngày đếm lịch, toàn gia đều giữ mình cẩn trọng.
Ngày thành hôn, của hồi môn nhà ta trải đầy cả một con phố, Hoàng hậu đích thân làm chứng hôn, ta được ban phong cáo mệnh, cả kinh thành hoàng thân quốc thích, quan lại thế tộc hầu như đều đến chúc mừng.
Hôn lễ kéo dài, quy củ rườm rà, thân ta vốn yếu nhược, gắng gượng mãi, đến khi được dẫn vào tân phòng thì toàn thân mệt lả, chỉ muốn ngã xuống giường mà ngủ.
Bùi Trường An còn bận chiêu đãi quan khách, Lữ mụ mụ thương xót ta, dìu ta vào giường.
“Tiểu thư, gắng thêm chốc lát, chờ tân lang tới liền có thể nghỉ ngơi.”
Ta khẽ ừ một tiếng, có lẽ vì quá mệt, liền vào giường mà dần thiếp đi.
Chẳng biết bao lâu, Lữ mụ mụ khẽ gọi ta, lúc ấy ta còn mơ mơ màng màng, bà cùng Đỗ Quyên đã dìu ta ra giữa phòng.
“Tiểu thư, tướng quân tới rồi.”
Nghe câu ấy, ta hoàn toàn tỉnh táo, ngồi ngay ngắn.
Hỉ bà miệng nói lời tốt lành, Bùi Trường An lần lượt đáp tạ, từng bước vững chãi đi thẳng đến trước mặt ta.
Ta căng thẳng đến mức siết chặt áo cưới.
Khăn hỉ vén lên, tầm mắt sáng hẳn.
Hỉ bà vui mừng cất lời chúc mừng không ngớt, mà lòng ta lại càng lo lắng.
Lạ thay, sao Bùi Trường An lại trầm mặc như thế.
Lâu không nghe hắn mở miệng, ta tò mò ngẩng mắt nhìn.
Hỉ bà dâng hợp hoan tửu, hắn ngồi xuống bên cạnh, cùng ta cử hành lễ hợp cẩn.
Mẫu thân cùng huynh trưởng thường nói rượu cay đắng như độc, ta sợ hại thân nên xưa nay chưa từng uống, đêm nay mới đường hoàng thử một lần.
Rượu ngọt dịu, lại ngon.
Ngoài cửa có tiếng cười khúc khích, ta đặt chén xuống, bỗng nhớ lời mẫu thân căn dặn lúc sáng chải đầu.
Người nhà võ tướng phần nhiều thô lỗ, nếu có ai náo động phòng quá lố, thì cứ bảo Đỗ Quyên đuổi thẳng đi.
Song đêm nay, chẳng một ai náo động phòng.
Chẳng lẽ… đều do Bùi Trường An đuổi đi rồi?
Bỗng gò má mát lạnh, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua.
Hắn than hình cao lớn, một cánh tay vung lên, ống tay áo rộng che mất nửa ánh nến trước mặt ta.
【Nương tử tuyệt sắc khuynh thành, vốn nên mặc xiêm y rực rỡ, sao có thể mặc thường phục câu nệ.】
Lời này ta chưa từng nghe.
Mẫu thân vẫn nói, nhan sắc quá độ dễ chuốc thị phi, dung mạo tầm thường mới giữ được lòng phu quân, nữ tử dung nhanôn hòa là tốt nhất.
Ta càng lớn càng diễm lệ, từ khi trưởng thành đều mặc xiêm áo giản đơn, dung mạo trang sức đều cực mực thu liễm.
【Từ nay về sau, nương tử muốn mặc gì thì mặc, nếu có kẻ nào dám lời ong tiếng ve, phu quân sẽ giúp nàng nhổ sạch lưỡi chúng.】
Ánh mắt hắn lóe lên sát khí.
Nếu là người khác nói, có lẽ chỉ là lời hăm dọa, nhưng Bùi Trường An từ nhỏ đã là kẻ hung hãn nổi danh kinh thành, trời không sợ đất không sợ, hắn quả thật dám làm ra chuyện đó.
Ta chợt nhớ tới dáng vẻ hắn giết người, vừa sợ vừa kinh, theo bản năng lui về phía sau dựa vào giường.
Hắn cũng theo đó ngồi gần hơn, thân hình che khuất quá nửa ánh nến, đôi mắt nhìn ta không hề che giấu, nóng rực như có ý xâm chiếm.