Dáng vẻ ấy khiến ta bị dồn vào góc giường, bối rối nói khẽ:
“Tướng quân, ngài ngồi gần quá, ta sắp chẳng còn chỗ.”
Ta vốn chỉ muốn hắn ngồi xa hơn, nào ngờ vừa dứt lời, hắn mắt tối sầm, yết hầu trượt lên xuống liên tục, càng ngày càng sát lại hơn.
Lữ mụ mụ thấy thế không ổn, vội nói:
“Tướng quân, tiểu thư thân thể yếu, tướng gia cùng phu nhân đã dặn, tạm thời không nên động phòng.”
“Ta biết.” Hắn đáp là biết, song tuyệt không có ý lui lại, ánh mắt tựa móc câu, vẫn bám chặt trên người ta.
“Chuẩn bị nước nóng.” Hắn nói với Lữ mụ mụ.
Thấy hắn chẳng có hành động quá phận, Lữ mụ mụ dắt nha hoàn đi chuẩn bị.
“Đạo trưởng Tùng Sơn từng trao cho ta một phương thuốc ngâm, dùng để thư giãn là tốt nhất. Hôm nay nàng đã mệt cả ngày, hãy tắm gội thảnh thơi.” Nói đoạn, hắn giúp ta tháo mũ miện.
Lúc tháo xong, bàn tay lại khựng lại.
Ngừoi hầu trong phòng vì hành động của hắn mà ngây ngẩn, chẳng ai dám đỡ lấy. Cuối cùng vẫn là nha hoàn vốn hầu hạ trong viện trước kia phản ứng kịp.
Bùi Trường An đôi tay kia xưa nay quen cầm đao, nay tháo trâm cho nữ tử, truyền ra ngoài e chẳng ai tin.
Trong phòng người người mang tâm tư khác nhau, hắn lại chỉ chuyên tâm giúp ta tháo trâm.
【Khó trách nương tử thần sắc mỏi mệt, nhiều trâm ngọc cắm trên đầu thế kia, hẳn nặng lắm.】
Không còn sự ràng buộc, mái tóc dài rũ xuống, ta cũng nhẹ nhõm hẳn.
【Mặt tựa phù dung, mày lá liễu…】
Hắn kéo dài giọng, ánh mắt rơi trên mặt ta, triền miên nóng rực.
Ta lảng tránh ánh nhìn, nghĩ hắn từ nhỏ chẳng ưa đọc sách, vậy mà đọc mấy câu thi từ lại trôi chảy vô cùng.
Lữ mụ mụ đến báo nước nóng đã sẵn, ta mới có cớ thoát khỏi ánh mắt hắn.
“Tiểu thư, Bùi tướng quân thật đáng sợ, vừa rồi hắn nhìn ta một cái, dọa đến giờ chân ta vẫn mềm nhũn.” Đỗ Quyên lo có người nghe lén, nên nói thật khẽ.
Ngâm mình trong nước nóng, ta nhớ lại dáng vẻ hắn ban nãy.
Có lẽ do lâu năm ở trong quân doanh, diện mạo mang theo sát khí, trông thật đáng sợ.
Nếu chẳng phải ta nghe rõ được tiếng lòng hắn, biết rõ trong đầu chỉ nghĩ đến mỹ sắc, e rằng khi bị hắn nhìn chằm chằm, ta sẽ tưởng hắn muốn lấy mạng ta.
“Tiểu thư, nước có phải quá nóng rồi không, sao mặt người đỏ thế?” Đỗ Quyên thử nước.
“Có hơi nóng.” Ta vỗ nhẹ má.
Lữ mụ mụ cũng khẽ khuyên:
“Tiểu thư đừng lo, tướng gia sớm đã căn dặn, nếu tiểu thư chịu ủy khuất, chúng ta sẽ lập tức đưa người về tướng phủ.”
Trước khi xuất giá, phụ thân chẳng biết dặn đi dặn lại bao nhiêu lần: sang Bùi phủ, cứ sống sao cho thoải mái, không cần nhìn sắc mặt ai, đợi triều cục yên ổn, người sẽ nghĩ cách cho ta hòa ly.
Song ta hiểu, cáo mệnh đã phong, muốn hòa ly dễ gì.
Lữ mụ mụ an ủi:
“Ta xem tướng quân tuy mặt lạnh, nhưng cũng không phải kẻ chẳng biết đạo lý. Tiểu thư có gì cần nói, đêm nay cứ mạnh dạn cùng tướng quân thương lượng cho rõ.”
“Vâng.” Ta khẽ gật đầu.
13
Ta bước ra thì thấy Bùi Trường An đã tắm gội xong, chỉ mặc một lớp trung y mỏng màu trắng, mái tóc dài còn ẩm ướt rủ xuống. Hắn vốn tuấn mỹ, giờ lại lộ thêm mấy phần yêu mị.
Trên bàn, hoa quả điểm tâm đã được dọn đi, thay vào đó bày vài món ăn nhẹ.
Hắn nâng chén hướng về phía ta:
“Nương tử, ta có chút đói, nàng không ngại chứ?”
“N… nương tử?” Ta ngẩn người.
Danh xưng này, trong lòng hắn đã kêu không biết bao nhiêu lần, nhưng nay là lần đầu thốt ra thành lời.
“Nương tử nguyện cùng ta uống vài chén chăng?”
Ta mệt cả ngày, lại chẳng ăn được bao nhiêu. Giờ trông thấy bàn thức ăn ngon, cơn thèm đã sớm bị khơi dậy, mà phần nhiều đều là những món ta ưa thích.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lữ mụ mụ không yên lòng, khẽ dặn ta chớ nên uống nhiều.
Ta nhìn bà trấn an, dặn bà chớ lo.
A hoàn định rót rượu cho ta, nhưng bị hắn giơ mu bàn tay ngăn lại, tự mình bưng bình rượu châm cho ta. Chén rót bảy phần, hắn hơi cúi mình, chén rượu dâng tới trước mặt ta.
Khoảng cách gần quá, ta vô thức né sang một bên, rồi dưới ánh mắt hắn chăm chú, ta ngửa đầu uống cạn.