Bùi Trường An quét mắt lạnh lùng, mọi người lập tức ngậm miệng, không dám cười thêm.
Đến khi hắn thay y phục trở về, thuộc hạ đã nhóm lửa, đun nước, chỉ chờ hắn phân phó nấu cá thế nào.
“Chi An.” Hắn gọi tên thuộc hạ vừa nãy làm trò, ánh mắt lại nhìn sang phía ta.
“Dẫn nha hoàn của Lưu tiểu thư đi thay y phục.”
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng chán ghét: 【Không biết nhìn sắc mặt, người dơ dáy thế mà dám đứng gần nương tử của ta.】
【Bàn tay bẩn thỉu, chớ tùy tiện chạm vào, bằng không ta chặt đi.】
Đỗ Quyên cảnh giác nặng nề, sợ ta gặp nguy hiểm, không chịu rời đi.
Ta trấn an: “Không sao, ngươi nhanh đi rồi về.”
Nếu không đi, e rằng Bùi Trường An sẽ thật sự nổi giận chém người.
Thuộc hạ cũng cảm thấy có điều lạ, kéo Đỗ Quyên đi mất.
“Lưu Tiểu thư từng ăn qua mì quân tử chưa?” Bùi Trường An từ xa hỏi.
Ta lắc đầu, đáp: “Chưa từng, nhưng ta nhớ trong 《Tử Nha thú đàm》 có ghi chép, mì quân tử vốn là mì khô, phơi khô thì để được lâu, chỉ cần nấu trong nước sôi một lát liền ăn được.”
Nghe xong, khóe mắt hắn hiện nét cười: “Quả không hổ là tiểu thư tể tướng phủ, kiến thức quả thật rộng rãi.”
Ta bị hắn nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu uống trà tránh ánh mắt: “Chỉ là rảnh rỗi đọc qua, tướng quân quá khen.”
【Nương tử thật đẹp, lúc uống trà cũng đẹp, lúc e thẹn càng đẹp, thế gian sao có tuyệt sắc đến vậy.】
Lại bắt đầu rồi, mỗi ngày hắn phải khen ta không biết bao nhiêu lần. Dù ta có tự biết dung mạo không tầm thường, cũng bị hắn khen đến mức bắt đầu ngờ vực chính mình.
Thật sự đẹp đến thế sao?
Trong ánh nhìn chằm chằm của thuộc hạ, hắn tự mình xuống bếp làm một bát mì cá cho ta. Nước dùng trắng đục, cá thái mỏng, đao pháp cực tinh xảo.
Món mì vừa bưng lên, tất cả ánh mắt đều dồn cả lên ta. Ta gắp một lát cá, nếm thử, hương vị bùng nổ ngoài dự liệu.
“Quả nhiên vừa tươi vừa ngọt.”
Nghe ta nói vậy, khuôn mặt lạnh lẽo của Bùi Trường An liền rạng rỡ.
【Muốn nắm giữ trái tim nữ nhân, trước hết phải nắm được dạ dày của nàng, Chung thúc quả nhiên dạy không sai.】
【Đây là lần đầu nương tử thật lòng khen ta.】
Tay ta khựng lại giữa không trung.
Nắm giữ trái tim nữ nhân?
【Cũng phải cảm tạ mấy tên phế vật Tây Lương, đao pháp đều luyện trên thân bọn chúng cả.】
Luyện đao trên thân người!
Bỗng chốc chẳng còn khẩu vị.
Mưa kéo dài đến khi trời tối mịt mới ngớt, mọi người dỡ cỏ khô trên xe xuống, trải ra đất, nằm ngủ luôn.
“Lưu Tiểu thư, trong miếu đất dơ, ta đưa nàng về xe ngựa.” Bùi Trường An nói.
“Đa tạ tướng quân, nam nữ cách biệt, ta vẫn nên…”
Lời chưa dứt, hắn đã sải bước tới gần. Hắn vốn cao lớn, khí thế bức người, ta theo bản năng lùi lại hai bước.
Hàng mày hắn hơi nhíu, gương mặt thoáng trầm.
“Nàng sợ ta?” Giọng hắn trầm thấp.
“Không phải sợ, chỉ là…” Lời còn dang dở, hắn đã duỗi tay ôm ngang thắt lưng ta. Trong tiếng kinh hô của Đỗ Quyên, hắn bế thẳng ta lên.
[Không muốn nghe nàng lừa ta.
Chúng ta đã có hôn ước, sao lại nói gì đến chuyện nam nữ khác biệt.]
Đem ta đặt vào trong xe ngựa, hắn dùng áo tùy tiện lau khô, rồi ngồi ngay vị trí xa phu.
Ta khó hiểu, hỏi: “Tướng quân, đây là…”
Hắn mặt lạnh, chẳng liếc nhìn ta, tay đóng cửa xe lại.
“Mưa vừa dứt, muỗi nhiều, sau khi thắp đèn đừng mở cửa sổ.”
Qua cửa xe, ta lại hỏi: “Tướng quân, đêm nay chẳng lẽ ngài muốn canh giữ ở đây?”
“Ừm.” Hắn khẽ đáp.
Cảm thấy tâm tình hắn chẳng vui, Đỗ Quyên sợ hãi kéo tay áo ta.
“Tiểu thư, đừng để ý tới hắn, người ngủ bên trong, Đỗ Quyên sẽ bảo vệ người.”
Ta vỗ nhẹ bàn tay nàng an ủi, rồi tiếp tục hướng ra ngoài: “Đêm nhiều rắn rết, tướng quân xin cẩn trọng.”
Hắn chẳng hồi đáp.
【Nàng sợ ta đến vậy, hẳn ước gì ta bị rắn cắn chết đi.】
【Lòng dạ nữ nhân, thật cứng rắn.】
【Chỉ có dạ dày của nàng là chịu nhận ta.】
…
Ta bị hắn lải nhải đến phiền, khẽ mở cửa xe, đưa ra một túi hương.
“Tướng quân canh đêm vất vả, trong túi hương này có dược thảo xua muỗi, có thể giúp giảm phần quấy nhiễu.”
Hắn vẫn chẳng nói, chỉ nhận lấy, mặt lạnh đóng xe lại.
【Nàng tặng ta túi hương, nàng quan tâm ta!】
【Trong lòng nàng vẫn còn có ta.】
Ta: “…”
“Tiểu thư, ta có phát hiện lớn.” Đỗ Quyên đã trải xong chỗ ngủ, ghé sát nhỏ giọng.
“Ta hoài nghi tướng quân muốn câu dẫn tiểu thư!”
Ta: “?”
“Nếu không, sao suốt đường hắn đối với chúng ta tốt đến thế, vì người mà đem binh đi dẹp giặc cướp, lại còn đích thân xuống bếp! Nhất định là muốn mê hoặc tiểu thư!
Tiểu thư, người là minh châu Lưu phủ, nếu bị hắn khống chế, chẳng phải Lưu phủ cũng sẽ bị nắm trong tay sao?”
Nói cũng có lý.
Lưu phủ và Bùi phủ vốn kết oán từ lâu, Bùi lão tướng quân hầu như ngày nào cũng mắng phụ thân, nói sẽ khiến phụ thân đẹp mặt.
Phụ thân thường đáp: “Hôm nay bổn quan quả thực so với hôm qua càng tuấn tú hơn.”
Câu dẫn ta để phục thù Lưu gia, Bùi Trường An đích thực là có động cơ.
Nhưng nghe được những tiếng lòng của hắn, ta lại cứ cảm thấy, ý hắn chẳng phải thế.
Có lẽ hắn chỉ đơn thuần háo sắc, tham luyến nhan sắc của ta mà thôi.