“Phu nhân, đêm nay… hầu gia lại nghỉ ở Tây viện rồi.”
Ta ngồi thẳng trước gương đồng, chậm rãi tháo cây trâm ngọc trên tóc xuống, giọng nói bình thản đến mức không nghe ra chút gợn sóng nào:
“Biết rồi.”
——Hắn ta lại đến chỗ Bạch di nương.
Người nữ tử cùng hắn lớn lên từ nhỏ, tình sâu nghĩa nặng.
Người nữ tử mà trong lòng hắn, vĩnh viễn quan trọng hơn ta.
——Không sao cả.
Hắn không đến, ta lại càng được yên tĩnh.
Chức vị chủ mẫu của Hầu phủ này là của ta.
Còn trái tim hắn sao?
Hừ, ai thèm chứ.