Bản Lĩnh Của Chủ Mẫu

Chương 4



Chiều hôm đó, Lục Lăng Xuyên nghe tin liền quay về phủ, trực tiếp đến thẳng chính viện.

 

“Phòng để sổ sách cháy, phu nhân bị kinh sợ rồi.” Giọng hắn khô cứng, ánh mắt lại mang theo chút dò xét.

 

Ta đang cắm hoa, đầu không hề ngẩng lên: “Nhờ phúc của Hầu gia, thiếp thân không sao cả.”

 

Ta cắt bớt một cành hoa thừa, giọng nhàn nhạt: “Chỉ là… những quyển sổ kia…”

 

“Cháy rồi thì thôi.”

 

Lục Lăng Xuyên lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện cũ, không cần nhắc lại.”

 

Ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

 

Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta đã hiểu —— Lục Lăng Xuyên biết hết mọi chuyện, chỉ là hắn chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

 

“Hầu gia nói rất đúng, chuyện cũ quả thực không cần nhắc lại. Nhưng…”

 

Ta đặt kéo xuống, bình tĩnh nói: “Những sổ sách mới, chẳng lẽ lại không có người quản?”

 

Lục Lăng Xuyên im lặng rất lâu, rồi mới mở miệng: “Phu nhân đã muốn quản, vậy cứ quản đi.”

 

Tối hôm ấy, nghe nói Bạch di nương nổi trận lôi đình, trong phòng đập vỡ cả một bộ trà cụ.

 

Có lẽ nàng ta không bao giờ ngờ rằng, ngọn lửa kia chẳng những không thiêu rụi được chứng cứ, mà còn dâng trọn quyền quản gia vào tay ta.

 

Còn trong chính viện, dưới ánh nến vàng, ta đang viết thư về nhà:

 

“Xin mẫu thân yên tâm, nữ nhi đã bước đầu đứng vững. Con đường phía trước còn dài, con sẽ từng bước mà đi…”

 

05

 

Mùng tám tháng mười, chỉ còn năm ngày nữa là đến thọ yến của lão phu nhân.

 

“Phu nhân, thiếp thân mang đến danh sách quà mừng cho thọ yến bảy mươi tuổi của lão phu nhân.”

 

Xuân Hằng ôm một cuộn thiệp dát vàng bước vào khi ta đang kiểm tra sổ chi tiêu của tháng trước.

 

Ta nhận lấy, liếc qua một lượt rồi nhíu mày: “Sao toàn là những vật tầm thường thế này?”

 

Xuân Hằng bĩu môi: “Bạch di nương nói năm nay điền trang thu hoạch kém, nên phải tiết kiệm một chút…”

 

Ta khép sổ lại, ngón tay khẽ gõ hai cái lên mặt bàn: “Đi mời Bạch di nương đến đây.”

 

Chưa đến nửa chén trà, Bạch di nương yểu điệu bước vào, trên mặt vẫn là nụ cười gượng gạo: “Phu nhân tìm thiếp thân?”

 

“Việc chuẩn bị cho thọ yến của lão phu nhân đến đâu rồi?” Ta nâng chén trà lên, ánh mắt lướt qua đôi tay nàng đang khẽ run.

 

Bạch di nương né tránh ánh nhìn của ta: “Vẫn đang sắp xếp, chỉ là… đầu bếp nói một vài nguyên liệu không mua được…”

 

“Ồ?”

 

Ta đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Là những nguyên liệu nào?”

 

“Như là… yến sào Nam Hải, nhân sâm Trường Bạch Sơn…”

 

Nàng ta đang lan man cái quái gì vậy?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Món mà lão phu nhân thích nhất là món vịt tám bảo và phải dùng vịt địa phương.” Ta đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng: “Bạch di nương, đến chuyện này mà cũng không biết sao?”

 

Sắc mặt nàng tái xanh rồi trắng bệch, ngón tay siết chặt chiếc khăn tay, nói chẳng nên lời.

 

“Thọ yến chỉ còn năm ngày, từ giờ trở đi, ta sẽ đích thân phụ trách chuẩn bị.”

 

Ta quay sang nói với Xuân Hằng: “Đi gọi hết những người quản sự ở nhà bếp và nhà kho đến đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bạch di nương luống cuống: “Phu nhân, những năm trước đều do thiếp thân lo liệu…”

 

“Từ năm nay sẽ do ta đảm nhận.” Ta cắt ngang lời nàng, giọng lạnh nhạt: “Đến món ăn lão phu nhân thích ngươi cũng không rõ. Bạch di nương đây là muốn mất mặt trong thọ yến của lão phu nhân sao?”

 

Nhìn theo bóng lưng nàng ta vội vã rời đi, ta khẽ nhếch môi cười lạnh.

 

Bữa thọ yến này, ta sẽ để cho toàn bộ phủ Vĩnh Xương nhìn rõ —— ai mới là chủ mẫu thật sự của phủ này.

 

Đến ngày thọ yến, ta dậy từ khi trời còn chưa sáng, đích thân đến nhà bếp giám sát việc chế biến vài món chính.

 

Vừa sang giờ Tỵ, khách khứa đã lần lượt đến đông đủ.

 

Lão phu nhân được dìu lên ngồi ở vị trí chủ tọa, mái tóc bạc trắng được chải gọn gàng, không sót sợi nào.

 

“Tôn tức đến chúc thọ tổ mẫu.”

 

Ta tiến lên hành đại lễ, dâng lên một tượng Quan Âm bằng bạch ngọc: “Chúc tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

 

Lão phu nhân nhận lấy tượng, nở nụ cười hiền hậu: “Được rồi, đứng dậy đi. Lần này con chuẩn bị rất chu đáo.”

 

“Là bổn phận của tôn tức.”

 

Ta cúi đầu nói thêm: “Cũng nhờ trước đó Bạch di nương đã sắp xếp bước đầu.”

 

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện rõ vẻ hài lòng.

 

Ở hàng ghế của các nữ quyến, sắc mặt Bạch di nương ngày càng u ám.

 

Nàng ta khẽ nghiêng người, cúi đầu thì thầm vài câu với nha hoàn bên cạnh.

 

Chẳng bao lâu sau, Minh Viễn và Minh Lan đã chạy lon ton đến trước mặt lão phu nhân: “Tằng tổ mẫu, chúng cháu đến chúc thọ người ạ!”

 

Lão phu nhân vừa nở nụ cười, biến cố đột ngột xảy ra.

 

Minh Viễn vô ý va phải một tỳ nữ đang bưng món canh nóng, bát canh nghiêng đi —— cả bát nước sôi lập tức hắt thẳng về phía lão phu nhân!

 

Trong khoảnh khắc chỉ bằng tia chớp, ta lao tới, giơ tay áo chắn trước người bà.

 

Nước canh nóng hổi đổ lên cánh tay ta, làn da lập tức đỏ ửng một mảng.

 

“Mau mời đại phu!”

 

“Mang nước lạnh lại đây!”

 

“Cẩn thận mảnh vỡ!”

 

Trong cảnh hỗn loạn, ta cố gắng chịu đau, trước tiên kiểm tra xem lão phu nhân có bị bỏng không.

 

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải cái nhìn phức tạp của bà.

 

“Đứa trẻ ngoan… thật khổ cho con rồi.”

 

Lục Lăng Xuyên nghe tin chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

 

Hắn vừa định mở miệng quở trách bọn trẻ, ta đã lên tiếng trước: “Trẻ con còn nhỏ, hành động vụng về là chuyện thường, Hầu gia đừng làm chúng sợ.”

 

Lão phu nhân bỗng nắm lấy tay ta, tháo từ cổ tay xuống một chiếc chìa khóa cổ bằng đồng đen: “Cái này, ta giao cho con.”

 

Toàn sảnh ồ lên kinh ngạc.

 

Đó chính là chìa khóa kho bạc được truyền lại qua từng đời chủ mẫu của Hầu phủ — biểu tượng quyền lực cao nhất trong nội viện.

 

Bạch di nương trông thấy, đôi đũa trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất.