Một canh giờ sau, ta rời Giang phủ, mang theo Lý ma ma, và trên xe còn có thêm một bà lão gương mặt hiền từ —— Từ ma ma, người từng làm việc bên cạnh viện phán Thái y viện.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe ngựa, ta thầm nghĩ: nước Hầu phủ này dù có sâu đến đâu, ta cũng phải khuấy nó lên cho đục ngầu.
Vừa bước vào cổng thứ hai của Hầu phủ, Bạch di nương đã dẫn nha hoàn ra đón, trên mặt nở nụ cười giả lả:
“Phu nhân đã về rồi? Hầu gia vừa sai người đến truyền lời, nói tối nay vẫn phải ở lại doanh trại…”
Ta đi thẳng qua người nàng ta, giọng bình thản:
“Từ ma ma tuổi đã cao, sắp xếp cho ở gian đông trong viện của ta. Lý ma ma ở gian tây, tiện việc hầu hạ ban đêm.”
Sắc mặt Bạch di nương thoáng khựng lại: “Chuyện này… e là không hợp quy củ…”
“Quy củ?”
Ta dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt sắc lạnh: “Bạch di nương là đang dạy ta quy củ của Hầu phủ sao?”
Ánh mắt ấy khiến Bạch di nương giật mình, trong lòng run lên, theo bản năng lùi lại nửa bước: “Thiếp thân… không dám…”
“Không dám thì tốt.”
“Xuân Hằng, dẫn Từ ma ma đi sắp xếp chỗ ở.”
Ta lạnh nhạt cắt ngang lời, rồi quay sang nói với Lý ma ma:
“Ma ma đến kho lấy ít yến sào thượng hạng đi, tối nay ta muốn dùng.”
Sau khi trở lại viện chính, ta lập tức cho triệu tập toàn bộ hạ nhân trong phủ đến.
Ta ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị trong đại sảnh, ánh mắt chậm rãi quét qua từng người.
“Từ hôm nay trở đi, mọi việc trong viện của ta sẽ do Lý ma ma toàn quyền quản lý. Từ ma ma phụ trách việc ăn uống, d.ư.ợ.c thiện cho ta. Xuân Hằng, Hạ Thanh, Thu Đường, Đông Tự – bốn người các ngươi hầu hạ bên cạnh. Những người còn lại, ai làm việc nấy, không được sai phạm.”
Đám hạ nhân nhìn nhau, có kẻ len lén đưa mắt về phía tâm phúc của Bạch di nương – Vương ma ma.
Vương ma ma c.ắ.n răng bước lên: “Phu nhân, chuyện này e là không hợp…”
“Vả miệng.”
Hai chữ nhẹ bẫng, vừa rơi xuống, Lý ma ma lập tức tiến lên, “chát chát” hai cái tát giòn vang.
Cả sân viện lập tức tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc khẽ run của Vương ma ma.
“Còn ai có ý kiến?” Ta nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, giọng điềm nhiên.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời.
Tối hôm đó, khi ta đang xem lại danh sách đồ hồi môn, Xuân Hằng vội vàng chạy vào:
“Phu nhân, bữa tối nhà bếp mang đến rồi…”
Ta bước ra ngoài, chỉ thấy trên bàn bày hai đĩa rau xanh đã úa vàng, một bát canh loãng nổi mỡ, cùng vài chiếc bánh bao cứng như đá.
“Đây là cơm tối dành cho chủ mẫu?” Hạ Thanh tức đến run rẩy.
Ta lại khẽ mỉm cười: “Vừa hay, khỏi phải nghĩ cách khác.”
Ta quay sang nói với Lý ma ma:
“Gói toàn bộ chỗ này lại, giữ nguyên như thế, mang đến thư phòng của Hầu gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng Hầu gia hiện không ở trong phủ…”
“Chính vì hắn không ở đây, mới càng nên đặt nó ngay trên bàn, ở chỗ dễ thấy nhất.”
04
Sáng sớm hôm sau, từ tiền viện truyền đến tiếng quát giận dữ của Lục Lăng Xuyên.
Chẳng bao lâu sau, Bạch di nương bị gọi đến, vừa khóc vừa run rẩy đi vào để hỏi chuyện.
Đến chiều, quản gia dẫn theo trướng phong tiên sinh đến, mang theo mấy chồng sổ sách dày cộp.
Ta tùy ý mở quyển trên cùng ra xem, phát hiện đó là sổ chi tiêu thường nhật của ba tháng gần nhất.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Ta ngẩng lên nhìn trướng phong tiên sinh.
Ông ta lau mồ hôi trán: “Bẩm phu nhân, những quyển khác… Bạch di nương nói còn đang sắp xếp lại…”
Ta khẽ cười: “Vậy thì cứ từ từ mà sắp xếp đi.”
Đêm khuya tĩnh lặng, ta vẫn ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ kiểm tra từng trang sổ sách.
Từ ma ma mang đến một bát canh an thần: “Phu nhân, người cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Ta xoa xoa cổ, giọng mệt nhưng vẫn tỉnh táo: “Ma ma xem này.”
Ta chỉ vào một dòng trong sổ: “Ngày mùng tám tháng ba, mua phấn son hết hai mươi lượng. Thế mà mùng chín lại ghi thêm mười lăm lượng, đồ mua hoàn toàn giống nhau.”
Từ ma ma nheo mắt nhìn kỹ: “Lão thân không hiểu sổ sách, nhưng biết một đạo lý —— đuôi cáo giấu không nổi đâu.”
Ta khép sổ lại, ánh mắt trầm ngâm: “Mới chỉ có thế này thôi, mà đã thấy manh mối. Bạch di nương giữ việc ba năm, những lỗ hổng trong sổ sách e còn sâu hơn cả hồ nước trong phủ.”
Sáng hôm sau, khi ta đang dùng bữa sáng, Xuân Hằng hốt hoảng chạy vào:
“Phu nhân! Không xong rồi! Phòng để sổ sách cháy rồi!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Xảy ra khi nào?”
“Vừa nãy thôi! May mà phát hiện sớm, chỉ cháy nửa gian nhà, nhưng nghe nói… nghe nói sổ sách đều…”
Ta đặt đũa xuống, giọng bình thản: “Đi, đến xem.”
Bên ngoài phòng để sổ sách hỗn loạn, đám hạ nhân đang dội nước dập lửa.
Bạch di nương đứng cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười khó giấu.
Thấy ta đến, nàng ta vội giả bộ lo lắng bước lên: “Phu nhân, thật khiến người sợ hãi, đúng là họa từ trên trời rơi xuống…”
Ta liếc nhìn xà nhà cháy đen, rồi chậm rãi hỏi:
“Bạch di nương có biết, trong Luật Lệ Đại Chu, tội cố ý phóng hỏa sẽ bị xử thế nào không?”
Sắc mặt Bạch di nương lập tức thay đổi: “Phu nhân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ thiếp thân…”
“Ta còn chưa nói gì cả.”
Ta khẽ phủi tay áo, giọng điềm nhiên: “Chỉ là thật trùng hợp thôi, mấy quyển sổ mà ta xem hôm qua, ta đã cho người chép lại một bản giữ trong phòng rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt Bạch di nương trắng bệch như tro tàn.