Ta cung kính dâng lên một chiếc hộp gấm: “Nương nương quá khen. Đây là viên dạ minh châu mà phụ thân thiếp thân mang về từ Nam Hải, đêm đến có thể soi rõ chữ trong sách, đặc biệt kính dâng nương nương thưởng ngoạn.”
Quý phi mở hộp, thấy viên ngọc to bằng trứng bồ câu nằm yên trên nền nhung, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu xanh lam dưới ánh mặt trời.
Giữa buổi tiệc, đột nhiên có một cung nữ hối hả bước đến, ghé vào tai ta thì thầm vài câu.
Sắc mặt ta vẫn không đổi, chỉ khẽ cáo lỗi với Quý phi rồi đi theo cung nữ đến tòa điện bên cạnh.
Trong đại sảnh, Lục Lăng Xuyên đang đứng đó — trên người vẫn còn mặc triều phục, hiển nhiên là sau khi hạ triều đã lập tức đến đây.
“Hầu gia?” Ta không giấu được vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Lục Lăng Xuyên phức tạp: “Quý phi hạ thiệp mời, ta lo rằng…”
“Hầu gia lo rằng thiếp thân không hiểu quy củ, làm mất mặt Hầu phủ sao?”
Giọng ta rất nhẹ, nhưng từng chữ như mũi kim lạnh.
Lục Lăng Xuyên khựng lại: “Ta không phải có ý đó…”
“Hầu gia cứ yên tâm.”
Ta cắt lời hắn, ánh mắt bình thản: “Tuy thiếp thân không được Hầu gia sủng ái như Bạch di nương, nhưng là nữ nhi Giang gia, cách hành xử vẫn chưa đến mức thất lễ trước mặt Quý phi.”
Ta xoay người định bước đi, Lục Lăng Xuyên bỗng nắm lấy cổ tay ta.
“Uyển Ninh…”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày thành thân, hắn gọi tên tự của ta.
Bước chân ta khựng lại, nhưng không quay đầu lại:
“Nếu Hầu gia không còn việc gì khác, thiếp thân xin phép quay lại dự yến. Quý phi nương nương vẫn đang đợi.”
Khi ta trở lại yến tiệc, phu nhân Thị lang lo lắng hỏi: “Muội muội không sao chứ?”
Ta khẽ mỉm cười, lắc đầu, nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu nho thượng hạng, ngọt mà lại vương vị đắng nơi đầu lưỡi.
Kết thúc tiệc thưởng tuyết, ta hồi phủ.
Vừa bước vào nội viện đã nghe từ Tây viện vọng đến tiếng đập phá loảng xoảng.
“Phu nhân, có cần qua xem không?” Xuân Hằng khẽ hỏi.
Ta tháo đôi khuyên Đông châu xuống, giọng bình thản: “Không cần. Chuẩn bị nước tắm đi, ta mệt rồi.”
09
Ai ngờ, vừa thay xong thường phục, cửa viện đã bị đập ầm ầm.
Bạch di nương tóc tai rối bời xông vào, khuôn mặt còn đọng vệt nước mắt: “Phu nhân hôm nay trong cung hưởng vinh hoa phú quý, có biết thiếp thân ở trong phủ khổ sở thế nào không!”
Ta khẽ ra hiệu cho các nha hoàn lui ra: “Bạch di nương, lời này là có ý gì?”
“Những buổi yến tiệc ở kinh thành trước nay đều do ta tham dự!”
Giọng nàng ta sắc nhọn, đầy oán hận: “Chắc chắn là ngươi đã giở thủ đoạn gì, để chuyện đó truyền đến tai Quý phi…”
Ta thản nhiên rót một tách trà: “Bạch di nương, ngươi có biết vì sao Quý phi không mời ngươi không?”
Ta khẽ thổi tan lớp bọt trà, giọng mềm mà sắc:
“Bởi vì phủ Vĩnh Xương Hầu — đã có một chính thất danh chính ngôn thuận.”
Bạch di nương như bị sét đánh, lảo đảo lùi lại hai bước.
“Còn một việc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đặt chén trà xuống, giọng điềm tĩnh:
“Minh Viễn năm nay đã năm tuổi, đến tuổi nên khai tâm học chữ rồi. Ta đã mời Hàn lâm viện Chu học sĩ làm tiên sinh, hai ngày nữa sẽ đến phủ giảng dạy.”
“Không được!”
Bạch di nương bỗng kích động hẳn lên: “Viễn ca nhi còn nhỏ, ta không muốn con rời khỏi ta!”
“Không đến lượt ngươi quyết định.”
Giọng ta lạnh lại: “Nó là thiếu gia Hầu phủ, không phải vật sở hữu của ngươi. Nếu thật lòng thương con, ngươi phải mong nó trưởng thành, chứ không phải nuôi nó thành đứa trẻ chỉ biết bám mẹ.”
Sắc mặt Bạch di nương trắng bệch, nàng ta đột ngột xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Đêm đó, Lục Lăng Xuyên hồi phủ, đi thẳng đến chính viện.
Ta đang đọc sách dưới ánh đèn, thấy hắn đến cũng không đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói:
“Hầu gia đến là để thay Bạch di nương đòi công bằng?”
Lục Lăng Xuyên trầm mặc một lúc, rồi nói:
“Nghe nói nàng mời tiên sinh dạy học cho Minh Viễn?”
“Đúng vậy.”
Ta gấp sách lại: “Hầu gia thấy không ổn sao?”
“...Không, rất tốt.”
Hắn khẽ gật đầu: “Chu học sĩ học vấn uyên thâm, ta vốn cũng có ý mời ông ấy.”
Ta hơi ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn hắn.
Dưới ánh nến, gương mặt Lục Lăng Xuyên hiện lên những đường nét trầm tĩnh mà sâu xa.
Hắn ngập ngừng một thoáng rồi nói khẽ:
“Hôm nay… nàng ở trong cung…”
“Hầu gia cứ yên tâm, thiếp thân không làm mất mặt phủ Vĩnh Xương.”
Ta cắt lời hắn, giọng vẫn bình thản: “Quý phi nương nương ban thưởng cho ta một đôi ngọc Như Ý, ta đã cho nhập vào kho.”
Lục Lăng Xuyên như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Nàng nghỉ sớm đi.”
Sau khi hắn rời đi, Xuân Hằng không nhịn được hỏi:
“Phu nhân, tối nay Hầu gia sao lại kỳ lạ như vậy?”
Ta nhìn ngọn lửa nến đang lay động, khẽ đáp:
“Vì cuối cùng hắn cũng đã hiểu, trong Hầu phủ to lớn này, ai mới là chủ mẫu thật sự.”
Có lẽ, ngày mai lại sẽ là một ván đấu mới bắt đầu.
10
“Phu nhân! Không xong rồi! Tiểu công tử và tiểu tiểu thư đều nôn mửa, tiêu chảy liên tục, Bạch di nương nói là do ăn bánh điểm tâm mà người ban thưởng!”
Xuân Hằng lao vào thư phòng khi ta đang chép thư mời gửi cho Chu học sĩ.
Ngòi bút khựng lại, trên giấy loang ra một vệt mực đen.
“Đã mời đại phu chưa?”
“Mời rồi, nhưng Bạch di nương không cho khám, cứ khăng khăng nói là do phu nhân…”
Xuân Hằng tiến lên, hạ thấp giọng:
“Hầu gia vừa hạ triều trở về, đã bị gọi thẳng đến Tây viện rồi!”
Ta đứng dậy, chỉnh lại tay áo:
“Đi mời Từ ma ma đến, và bảo Hạ Thanh mang chiếc áo khoác ta mặc sáng nay lại đây.”