Kiếp trước, tỷ tỷ tiến cung làm Hoàng hậu, trước khi đi từng cúi đầu dặn dò:
“A Đinh, tỷ không ở đây, muội phải biết tự bảo vệ mình.”
Ta rưng rưng nước mắt gật đầu.
Năm năm sau, Hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian h/ã/m h/ạ/i mất t/r/i/n/h t/i/ế/t, đêm ấy t/r/e/o cổ tự vẫn.
Hoàng đế hạ lệnh: Phế hậu Mạnh thị vô đức, khắp kinh thành cấm mặc tang phục trắng.
Ta thay mặt Mạnh gia vào cung chịu tội, vì dung mạo quá đỗi khuynh thành mà bị hoàng đế đưa vào hậu cung, sủng ái đứng đầu lục cung.
Đến ngày cùng hoàng đế chôn thân trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta:
“Trẫm không bạc đãi Mạnh gia các ngươi, nể tình ngươi mà chưa từng để bụng chuyện phế hậu kia mất t/r/i/n/h t/i/ế/t!”
Ta để mặc ngọn lửa l.i.ế.m lên khắp thân thể, như chẳng hề cảm thấy gì, chỉ thản nhiên nói:
“Ta thì để bụng.”
Khi tỉnh lại, ta đã quay về đúng ngày tỷ tỷ tiến cung.
Tỷ tỷ xoa đầu ta, xoay người bước vào hoàng cung nơi cạm bẫy ăn thịt người.
Còn ta cởi bỏ y phục lộng lẫy, tháo hết trang sức, xoay người bước vào quân doanh nhuốm máu.
Ta muốn xem thử, ngày ta dẫn binh vây kín hoàng thành, tên cẩu hoàng đế kia còn dám thốt ra hai chữ “phế hậu” nữa hay không.