Tư Quân

Chương 1: 1



Kiếp trước, tỷ tỷ tiến cung làm Hoàng hậu, trước khi đi từng cúi đầu dặn dò:



“A Đinh, tỷ không ở đây, muội phải biết tự bảo vệ mình.”



Ta rưng rưng nước mắt gật đầu.



Năm năm sau, Hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian h/ã/m h/ạ/i mất t/r/i/n/h t/i/ế/t, đêm ấy t/r/e/o cổ tự vẫn.



Hoàng đế hạ lệnh: Phế hậu Mạnh thị vô đức, khắp kinh thành cấm mặc tang phục trắng.



Ta thay mặt Mạnh gia vào cung chịu tội, vì dung mạo quá đỗi khuynh thành mà bị hoàng đế đưa vào hậu cung, sủng ái đứng đầu lục cung.



Đến ngày cùng hoàng đế chôn thân trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta:



“Trẫm không bạc đãi Mạnh gia các ngươi, nể tình ngươi mà chưa từng để bụng chuyện phế hậu kia mất t/r/i/n/h t/i/ế/t!”



Ta để mặc ngọn lửa l.i.ế.m lên khắp thân thể, như chẳng hề cảm thấy gì, chỉ thản nhiên nói:



“Ta thì để bụng.”



Khi tỉnh lại, ta đã quay về đúng ngày tỷ tỷ tiến cung.



Tỷ tỷ xoa đầu ta, xoay người bước vào hoàng cung nơi cạm bẫy ăn thịt người.



Còn ta cởi bỏ y phục lộng lẫy, tháo hết trang sức, xoay người bước vào quân doanh nhuốm máu.



Ta muốn xem thử, ngày ta dẫn binh vây kín hoàng thành, tên cẩu hoàng đế kia còn dám thốt ra hai chữ “phế hậu” nữa hay không.



1.



Cỗ xe ngựa đón tỷ tỷ vào cung dừng lại trước viện, ma ma dạy lễ và thái giám nối đuôi nhau bước vào, từng rương từng rương vàng bạc ban thưởng được khiêng vào phủ.



Gần đây, khắp kinh thành ai nấy đều biết: Đích trưởng nữ của Mạnh gia, trong yến tiệc Trung Thu đã lọt vào mắt rồng, được Hoàng thượng chỉ định tiến cung, chẳng bao lâu sẽ sắc phong làm Hoàng hậu.



Từ sau khi tiên hoàng hậu qua đời, ngôi vị hoàng hậu đã bỏ trống nhiều năm. Nay Mạnh gia có người được làm hậu, quả là tổ tiên phù hộ, mồ mả bốc khói xanh.



Toàn phủ tràn ngập hỷ khí, duy chỉ có một góc viện nhỏ vắng vẻ hẻo lánh là lạnh lẽo, chẳng hề vương chút vui mừng.



Tỷ tỷ của ta, Mạnh Tư Quỳnh, vẫn như kiếp trước, trước khi rời đi đã đến thăm viện nhỏ của ta.



Nàng xoa đầu ta, ân cần dặn dò:



“A Đinh, sau này tỷ vào cung, sẽ không thể chăm lo cho muội được nữa. Muội nhất định phải tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối không được để mình chịu ấm ức.”



Ta ngước mắt nhìn tỷ tỷ.



Vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy: da trắng, dung nhan như ngọc, ánh mắt như nước xuân, vóc dáng uyển chuyển dịu dàng, phong thái đoan trang nhã nhặn của một thiên kim tiểu thư được dạy dỗ cực kỳ chuẩn mực.



Từ nhỏ tỷ tỷ đã là như thế, hiền hòa, không tranh không giành, dịu dàng hiểu chuyện.



Chính tỷ tỷ nuôi dạy ta khôn lớn, là tỷ tỷ cũng như là mẹ.



Tỷ tỷ c.h.ế.t trong thâm cung u tối, ta không kịp nhìn mặt lần cuối, cũng chẳng còn được nghe tỷ tỷ gọi một tiếng “A Đinh” nữa.



Mạnh Tư Quỳnh ngừng lại một lát, rồi nói:



“Tỷ để lại cho muội chút đồ. Đây là mấy tờ ngân phiếu, hôm trước tỷ bán bớt vài cửa hàng với điền trang mà có. Muội phải giấu kỹ, đừng để ai phát hiện.”



“Còn miếng ngọc bội này là của nhà ngoại tỷ, nếu gặp chuyện không ổn, hãy đến tìm cữu cữu của tỷ, ông ấy sẽ giúp muội.”



“Mạnh phủ không phải nơi tốt lành gì, A Đinh, nếu có thể, hãy rời khỏi đây sớm. Tự do tự tại, cũng không phải chuyện xấu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Những lời này, kiếp trước tỷ tỷ chưa từng nói với ta.



Ta lại nhìn tỷ tỷ, thấy đôi mắt từng luôn chứa đựng nụ cười dịu dàng như nước xuân, dường như lúc này đã bị một lớp băng mỏng phủ kín, lộ ra chút giá lạnh.



Chỉ một ánh nhìn, ta liền hiểu ra, tỷ tỷ cũng đã trọng sinh.



Nhưng ta không nói gì cả, chỉ giống như kiếp trước, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:



“Tỷ tỷ, bảo trọng.”



“A Đinh, bảo trọng.”



Mạnh Tư Quỳnh xoay người rời đi.



Tiếng vó ngựa lộc cộc xa dần.



Ta cũng cởi bỏ xiêm y rườm rà, tháo hết trang sức, thay vào một bộ y phục gọn nhẹ, cất ngân phiếu và ngọc bội mà tỷ tỷ để lại vào túi ngầm được may sẵn trong áo.



Ta bước ra khỏi phòng, ngoái đầu nhìn lại viện nhỏ lạnh lẽo lần cuối, rồi như người từng quen việc, thoăn thoắt trèo tường ra ngoài, một đường thẳng tiến tới Lâm phủ, cũng chính là phủ Phiêu Kỵ Đại tướng quân.

Hạt Dẻ Rang Đường

2.



Ta là một thứ nữ không ai để mắt đến trong Mạnh phủ, tên là Mạnh Tư Đinh. Ngoài một gương mặt dễ nhìn ra, chẳng có gì nổi bật.



Thế nhưng đích tỷ của ta – Mạnh Tư Quỳnh, từ nhỏ đã thông minh hơn người, dung mạo tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lễ nghi dáng vẻ hoàn hảo không chê vào đâu được, được xưng tụng là đệ nhất khuê tú kinh thành.



Ta từ bé đã mất mẹ, được đưa vào nuôi dưỡng bên gối phu nhân.



Phu nhân xuất thân Lâm gia, là nữ nhi tướng môn.



Bà từng xông pha chiến trường, từng cưỡi ngựa đánh giặc, nhưng nay chỉ có thể an phận trong khuê phòng, ngày ngày lo chuyện gia đình.



Bà chỉ có một mình tỷ tỷ là con gái ruột, nhưng vì tính tình lãnh đạm nên không được sủng ái. Đôi lúc ta thấy bà ngồi ngẩn ngơ ngắm thanh kiếm chưa từng rút ra khỏi vỏ.



Bà luyện kiếm chưa bao giờ giấu chúng ta, đọc binh pháp chiến lược cũng vậy.



Nhưng phu nhân mắc bệnh cũ nhiều năm, đến năm thứ tư ta đến thì bà bệnh nặng qua đời.



Tỷ tỷ trời sinh thông minh, giỏi binh pháp luận thuật, những điều mà mấy huynh trưởng trong nhà học mãi không hiểu thì nàng chỉ cần nghe qua là nắm rõ, bài viết tỷ tỷ viết ra không ai có thể bắt lỗi.



Còn ta, tính tình hiếu động, từng bị phu nhân bẻ xương chỉnh cốt, bà khen ta tư chất tuyệt vời, ta vì thế mà kiên trì theo bà học võ mỗi ngày.



Trước lúc lâm chung, phu nhân để lại cho ta mấy quyển binh thư và võ pháp.

Ta không hiểu, nhưng tỷ tỷ sẵn lòng giảng giải từng chút cho ta.



Ta khổ luyện nhiều năm, võ nghệ ngày một tiến bộ, ra vào Mạnh phủ như vào chốn vô hình, thường không ai phát hiện.



Chỉ tiếc, chúng ta là nữ nhi.



Những thứ không thể phơi bày ra ngoài ấy, chỉ có thể chia sẻ cho nhau.



Tỷ tỷ thường chơi cờ với ta, lần nào cũng thắng trước ba nước. Ta giở trò đòi chơi lại, còn mang điểm tâm lén mua bên ngoài ra hối lộ tỷ tỷ.



Tỷ tỷ mỉm cười chạm mũi ta, hỏi ta lại trốn đi chơi những đâu.



Ta liền hí hửng kể nàng nghe những điều ta thấy hôm nay.



Nàng dùng đôi mắt ta để nhìn thế gian, còn ta thì gối đầu lên gối nàng, lắng nghe tỷ tỷ phân tích thiên hạ thế cục.



Những năm tỷ tỷ vào cung, ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn giữ vững danh tiết Mạnh gia, không gây thêm phiền phức, thì nàng có thể bình an vô sự.



Là ta sai rồi.