Tư Quân

Chương 9



Mùa đông đi qua, mùa xuân đã đến.



Ta cùng Lâm Thiệu hộ tống sứ giả và thư hàng của Hồ Nhung, uy phong trở về kinh.



Thế nhưng không may, dọc đường chúng ta gặp rất nhiều dân chạy nạn, thổ phỉ.



Đều là những kẻ vì thiên tai mà mất nhà cửa.



Ta liền thuận tay bình định hết thảy, vì thế hành trình trở về lại kéo dài thêm.



Danh tiếng của “Tư Quân” trong dân gian ngày càng vang xa, uy vọng ngày một lớn.



Hoàng thượng dường như rất bất mãn về việc này.



Lâm Thiệu chỉ lạnh nhạt buông một câu:



“Tướng ra trận, quân lệnh có thể không cần tuân theo triều đình.”



Hoàng thượng bị chặn họng đến mức nói không ra lời, nhưng cũng không thể làm gì, dù sao chúng ta vừa mới đại thắng, lại là công thần.



Cùng lúc đó, chúng ta nhận được mật báo từ kinh thành:



[Hoàng hậu nương nương đã có thai, trong cung nổi loạn.]



Ta cất tờ mật tín vào lò lửa, ánh mắt mang theo trầm ngâm.



Hiện nay thái tử vẫn chưa được định, Hoàng thượng cũng không có nhiều con nối dõi, nếu tỷ tỷ thật sự hạ sinh được đứa bé này, nhất định sẽ khiến triều cục chao đảo.



Nhưng mà… với sự căm hận của tỷ tỷ dành cho Hoàng thượng, liệu có khả năng mang thai con hắn sao?



Lại đúng ngay lúc mấu chốt thế này.



Quả nhiên, ta đã nhận được thư của tỷ tỷ.



Giọng văn vẫn như thường lệ, hỏi han gần đây ta sống ra sao, có ăn uống đầy đủ không, rồi mới nhắc đến đứa trẻ.



Tỷ nói: “Đứa trẻ sẽ ra đời vào thời điểm thích hợp nhất.”



Thế là ta hiểu rõ mọi chuyện.



Sau khi bình định hết thảy các cuộc bạo loạn, chúng ta cuối cùng cũng khải hoàn hồi kinh.



Trên đường vào kinh, dân chúng reo hò đón rước.



Ta cưỡi ngựa cao to, không ngừng có người ném lụa hồng về phía ta.



Ta ngoảnh đầu lại nhìn, toàn là các cô nương và phụ nhân, thấy ta nhìn qua thì rối rít mỉm cười, có người mặt còn đỏ bừng lên.



Lâm Thiệu trêu ghẹo:



“Thiếu niên tướng tinh, tiền đồ vô lượng.”



Ta chẳng mảy may động lòng, trong tâm trong mắt, chỉ có yến tiệc đêm nay trong cung.



Yến tiệc này là để khao thưởng những tướng sĩ chiến thắng trở về.



Trận chiến này kéo dài quá lâu.



Nhờ có tỷ tỷ hỗ trợ, Thái sử viện lại nhiều lần khen ngợi công lao ta, chức vị của ta thăng tiến như diều gặp gió, đến nay đã trở thành vị Xa Kỵ tướng quân trẻ nhất của Cảnh triều.



Hạt Dẻ Rang Đường

Không chỉ vậy, vì Lâm gia bịa ra thân phận ta, ta được coi là xuất thân trong sạch, dân nghèo hiếu học.



Hoàng thượng hài lòng đến cực điểm, ban cho ta phủ tướng quân, phần thưởng từng rương từng rương chở thẳng đến phủ.



Ta quỳ xuống tạ ơn, mắt nhìn thẳng không d.a.o động.



Hoàng thượng uống rượu, mặt đỏ bất thường, nhưng vẻ mặt thì cực kỳ hớn hở.



“Tư Khanh, còn có thứ gì muốn có nữa không?”



Không cần ngẩng đầu, ta cũng biết đó là gương mặt đáng ghê tởm đến mức nào, vừa già vừa xấu, khiến người ta buồn nôn.



Bên cạnh ông ta có người dịu dàng cất lời, giọng nói mềm mại như nước mùa xuân:



“Tư tướng quân, ngẩng đầu lên, để bổn cung cũng xem thử, xem nên thưởng cho ngươi cái gì.”



Cảnh tượng như lạc vào mộng cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tay ta khẽ run, suýt chút nữa khóe mắt cũng đỏ hoe.



Nhưng ta vẫn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.



Tỷ tỷ vẫn xinh đẹp dịu dàng như thuở nào, da như son thắm, mặt như ngọc ngà, chỉ là đã ngồi trên cao quá lâu, toàn thân toát lên khí chất cao quý không thể diễn tả bằng lời.



Vì mang thai đã lớn tháng, nàng trông đã hơi lộ bụng, gương mặt an hòa, trên người dường như còn toát ra vẻ từ bi của Phật.



Nàng nhìn ta, ta nhìn nàng.



Chúng ta đều hiểu, cuộc gặp này đã cách biệt bao lâu.



Là một kiếp trước, và kiếp này.



Chỉ trong khoảnh khắc, ta lại cúi đầu:



“Thần không cầu gì khác, chỉ mong Bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế, cảnh triều hưng thịnh lâu dài.”



“Đúng là đứa trẻ thật thà, biết nói chuyện.” Hoàng thượng vô cùng hài lòng, lại ban thêm không ít đồ thưởng.



Yến tiệc mới được nửa buổi, hoàng thượng cảm thấy không khỏe, tỷ tỷ liền dìu hắn rời đi.



Kiếp trước, thời điểm này hoàng thượng còn khỏe mạnh vô cùng, nhưng giờ đã khác.



Nghe nói kiếp này hắn bắt đầu mê tín, tin vào tiên đạo, suốt ngày uống mấy thứ linh tinh gọi là tiên đan, muốn cầu trường sinh bất lão.



Thật đúng là đồ ngu.

Ta khẽ cong môi cười, lập tức đem toàn bộ phần thưởng chia hết cho huynh đệ dưới trướng.



Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không biết, trong suốt hành trình bình định bạo loạn cùng Lâm Thiệu, chúng ta đang làm gì.



Là chiêu binh mãi mã, cũng là rèn giũa thiết kỵ.



Mọi chuyện đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu một ngòi lửa mà thôi.



Hôm nay ta cố ý trang điểm nhạt hơn thường lệ, người ngoài có thể không nhận ra, nhưng vị “phụ thân tốt” kia sao có thể không nhìn ra?



Tại yến tiệc trong cung, ta nâng chén rượu từ xa kính lão Mạnh thượng thư đang thần sắc hoảng hốt.



Ông ta trừng lớn mắt, như thể vừa nhìn thấy quỷ.



Quả nhiên như ta đoán, ông ta rất nhanh đã tìm đến ta.



“A Đinh, sao con có thể…”



Ta đích thân rót trà cho ông ta tại phủ tướng quân:



“Phụ thân, nói ngắn gọn thôi. Giờ triều cục chưa định, long thể bệ hạ không tốt, tỷ tỷ sắp sinh hoàng tử. Đây là lúc chúng ta nên tham dự vào tranh đoạt ngôi vị Thái tử.”



Ông ta bị ta làm cho sợ đến mức suýt lao đến bịt miệng ta lại, nhưng lại bị ánh mắt của ta chấn nhiếp đứng yên tại chỗ.



“Tỷ tỷ đã để thái y khám qua. Đứa bé trong bụng nàng chắc chắn là hoàng tử.”



Ta thong thả nói tiếp:



“Con biết phụ thân từng có thỏa thuận với Đại hoàng tử. Nhưng giờ xin hỏi, cháu ruột mình làm Thái tử thì tốt cho Mạnh gia hơn, hay là để Đại hoàng tử kia lên ngôi sẽ tốt hơn? Trong lòng phụ thân, hẳn đã rõ.”



“Con điên rồi sao!” Ông ta giận tím mặt, “Con có biết giờ con là phạm tội khi quân? Còn dám nghị luận chuyện Đông cung…”



Nhưng ta thấy ánh mắt ông ta đã d.a.o động.

Dĩ nhiên đã động tâm.



Ta không nói thêm nhiều, chỉ tung ra quả b.o.m cuối cùng:



“Bệ hạ ngầm có ý lập hoàng tử của hoàng hậu làm thái tử, Đại hoàng tử hiện đang bí mật chiêu binh, có dã tâm tạo phản.”



“Nếu phụ thân dám đứng ra làm chứng, thì đó chính là tội lớn hóa công thần, lập công từ lúc thiên tử còn chưa đăng cơ, đủ để đưa phụ thân vào hàng Tam công, Mạnh gia lại càng như hổ mọc thêm cánh.”



Rầm!



Bên ngoài mưa như trút, sấm sét giật liên hồi.



Ta nhìn rõ ràng sự điên cuồng và tham lam vừa nảy sinh trong mắt ông ta, như một con dã thú khổng lồ bò ra khỏi bóng tối.



Đây chính là lòng người.



Ta chẳng lấy gì làm lạ.