Tư Quân

Chương 11



11.



Chỉ trong một đêm, đại hoàng tử cấu kết với Mạnh thượng thư mưu phản, may mắn thay hoàng hậu đã sớm phát giác, đại nghĩa diệt thân, tìm ra chứng cứ.



Tư Tướng quân cứu giá kịp thời, cùng Lâm tướng quân hộ vệ hoàng thành, mới có thể bình định cuộc biến loạn này.



Nghịch tặc c.h.ế.t tại chỗ, bệ hạ tuổi cao sức yếu, bị tức c.h.ế.t tại chỗ.



Đêm ấy, hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, theo thánh chỉ được phong làm thái tử.



Quốc gia không thể một ngày vô chủ, thái tử đăng cơ, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, bách quan đồng lòng dâng sớ thỉnh cầu thái hậu nhiếp chính.



Thái hậu khiêm từ thoái thác không được, lại thuận lòng dân, đành phải lâm triều thính chính.



Trong thời gian thái hậu nhiếp chính: Giảm thuế khóa, miễn sưu dịch, mở ân khoa, đề bạt sĩ tử trẻ tuổi.



Nhờ đó, Cảnh triều phồn vinh hưng thịnh.



Thân phận thật sự của Tư Quân tướng quân bị tiết lộ, vốn là nữ cải nam trang, nhưng vì chiến công hiển hách, lại được thái hậu khoan dung, miễn tội, trở thành tấm gương cho nữ nhân thiên hạ, được muôn dân ca tụng.



Lại thêm một mùa xuân nữa trôi qua.



Ta đến cáo biệt tỷ tỷ.



“Tỷ tỷ, muội muốn đi Nam Hải một chuyến.”



“Xin tỷ cho phép.”



Khi ấy, tỷ tỷ đang bế tiểu thái tử, nghe vậy thì ngoảnh lại nhìn ta.



Đứa bé ấy năm xưa vốn là tỷ tỷ giả mang thai để nhận nuôi, là cô nhi, nhưng tỷ tỷ vẫn tự tay nuôi dạy từ nhỏ.



Chúng ta đặt tên cho đứa trẻ là “Tư Quân”.



Tư Quân tròn mắt nhìn ta, nắm lấy vạt áo, líu ríu gọi:



“Dì… dì ơi…”



Ta lập tức bế nó lên, đáp một tiếng dịu dàng:



“Ừ, dì đây.”



Đứa bé này đôi mày đôi mắt rất giống phu nhân, cổ tay còn có một nốt ruồi đỏ, giống y như đúc.



Tỷ tỷ thở dài:



“Tỷ biết thế nào muội cũng sẽ đi một chuyến, có cản cũng không được. Chỉ chờ muội chịu nói ra.”



Ta không đáp.

Hạt Dẻ Rang Đường



Phu nhân được an táng ở Mạnh gia, ta nghĩ phu nhân chắc không cam lòng, nên muốn đưa cả phu nhân và Ứng Trì cùng về phía biển.



Một người chôn ở phương Bắc xa xôi, một người nằm lại cố đô, nhưng ta nghĩ, linh hồn họ chắc hẳn muốn trở về Nam Hải, nơi tự do vô ngại, trời rộng biển xanh.



“Thôi thì, cứ đi đi,” tỷ tỷ mỉm cười dịu dàng nhìn ta, “Tỷ không có rảnh rỗi, nhưng em thì khác, có thể đi khắp nơi. Đợi Tư Quân lớn lên, chúng ta sẽ cùng mang hắn về Nam Hải, đến xem nơi mẫu thân từng lớn lên.



Ta nhe răng cười một cái.



Trước khi rời kinh thành, tỷ tỷ đích thân tiễn ta.



“A Đinh, bảo trọng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ta sững người, sau đó ngẩng đầu hỏi lại:



“Tỷ tỷ… có đau không?”



Tỷ tỷ liền cười, khóe mắt ngân ngấn lệ.



“Đau chứ, đau lắm. Tỷ là bị ép c.h.ế.t đấy, trước khi c.h.ế.t chỉ nghĩ đến… A Đinh của tỷ chắc sẽ buồn lắm, nghĩ cả đời này tỷ đã uất ức biết bao nhiêu.”



“Sau đó, linh hồn của tỷ cứ nhìn muội vào cung, nhìn muội ép bản thân làm những việc muội không thích, nhìn muội kéo cái tên súc sinh kia cùng lao vào biển lửa.”



“Võ công của muội giỏi như thế, hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng muội không.”



“Lòng tỷ đau đớn không chịu nổi, ngày nào cũng đứng trước Phật mà cầu xin.”



“Tỷ nói: xin người đừng để A Đinh phải sống lại một đời đau khổ như thế nữa.”



“Rồi tỷ sống lại.”



Lúc ấy tỷ chỉ nghĩ: lần này tỷ nhất định phải bảo vệ muội, bảo vệ chính mình, bảo vệ Lâm gia.”



“Tỷ phải bước lên ngôi vị cao nhất, để thay chúng ta báo thù.”



“Nhưng tỷ không ngờ… muội cũng trở về.”



“Muội vào quân doanh, g.i.ế.c địch vô số, cữu cữu nói muội bị thương rất nhiều, nhưng tỷ thì không được thấy tận mắt…”



Ta nghiêm túc nói:



“Tỷ tỷ, nhưng đời này muội thật sự rất vui. Cuối cùng muội cũng có thể giúp được tỷ. A Đinh nguyện làm thanh kiếm của tỷ suốt đời.”



Làm loài ác khuyển và mãnh hổ vì tỷ, làm thanh đao vô địch mở lối giang sơn cho tỷ.



Tỷ tỷ bất ngờ đưa tay, ôm chặt lấy ta.



“Nhưng tỷ chỉ muốn A Đinh là muội muội của tỷ thôi, những thứ đó… đều không cần.”



Ta lại cười:



“Vậy thì muội sẽ làm muội muội của tỷ suốt đời.”



Trên đường rời khỏi thành, cây cỏ xanh mướt trải dọc hai bên.



Trời trong nắng ấm, gió mát dịu hiền.



Chỉ có ta cùng một con ngựa, bốn vó đạp trên tuyết, từng bước vững vàng.



Nó rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn hành lý trên lưng ta.



Ta vỗ nhẹ lên đầu nó:



“Được rồi, sẽ không làm rơi đâu.”



Đồ trong hành lý cũng rất đơn giản: hai chiếc hộp nhỏ, một chiếc áo choàng, một miếng ngọc bội, và một thanh kiếm.



Ta muốn đưa nữ tử mặc y phục đỏ ấy, cùng người thiếu niên cả đời không dám sống tùy hứng ấy về nhà.



Xuân về, gió đưa cánh hoa mơ vờn bay khắp tóc.



Tư Quỳnh. Tư Đinh. Cũng Tư Quân.



__Hết__