Từng bước chân dẫm lên con đường lát đá trước cổng biệt thự nhà họ Hàn đều như đang giẫm lên gai.
Tạ Vân Thanh ôm chặt túi xách trong tay, các khớp ngón tay lạnh tới mức run lên từng nhịp.
Trời chỉ lất phất mưa nhẹ, nhưng trong lòng cô lại là một cơn bão.
Cô không biết từ khi nào, mỗi lần trở về căn nhà này, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác vô hình: một nỗi sợ cay đắng, như thể trước khi bước qua cánh cửa kia phải tự nhủ “đừng làm sai, đừng lên tiếng, đừng để bị ghét”.
Cánh cửa gỗ điêu khắc sừng sững phía trước — từng hoa văn trên đó đều giống như mắt của một con dã thú đang chờ đón con mồi.
Đầu óc cô lướt nhanh qua những cảnh tượng quen thuộc. Mẹ chồng đứng ngay phòng khách, ánh mắt lạnh buốt như nước đá. Những câu chì chiết vô hình “Cái thứ không cha không mẹ, vào nhà người khác mà không biết điều”. Bữa cơm chỉ cần muối hơi nhạt đã nhận lại một cái tát bất ngờ vì tội “láo toét”
Cô đã quá quen.
Quen đến mức nỗi sợ hãi ấy hằn sâu thành phản xạ.
Cơn mưa đầu mùa ào ạt như trút hết nỗi oán hờn của trời đất, quất ràn rạt vào những khung cửa kính dày cộp. Nhưng lần này… trong lòng cô có một tia ánh sáng nhỏ.
Ngón tay cô lạnh buốt, ôm chặt túi xách có chứa tờ giấy siêu âm, hàng chữ rõ ràng: Thai 8 tuần – tim thai ổn định.