Kết Thúc Hôn Nhân Ác Mộng

Chương 6



Chương 6 – Một cánh cửa khác khẽ mở

 

Căn hộ mà Vân Thanh thuê nằm ở khu phố cũ – cách trung tâm thành phố một quãng xe buýt, không sang trọng, không hào hoa.

 

Cầu thang khu nhà đã mòn vẹt, trên tường vẫn còn loang lổ vài vết sơn bạc phếch.

 

Nhưng khi cô bước vào căn phòng nhỏ ấy – nơi chỉ có một chiếc giường, một tủ gỗ, một chiếc bàn ăn cũ mua lại từ chợ đồ cũ – thứ cô cảm thấy đầu tiên… lại là sự bình yên.

 

Không ai đứng chờ cô để soi mói.

 

Không ai ra lệnh cho cô phải thức dậy vào lúc 5 giờ.

 

Không ai dùng ánh mắt khinh miệt để phủ định từng hơi thở của cô.

 

Chỉ có một khoảng không đơn giản, và một sự im lặng rất dịu.

 

Tối hôm đó, cô nằm trên chiếc giường nhỏ.

 

Không gối bông cao cấp, không nệm nhập khẩu.

 

Nhưng cô ngủ. Ngủ thật sự.

 

Không ác mộng. Không giật mình.

 

Ngày hôm sau, Vân Thanh đi siêu thị mua một ít thực phẩm. Đứng ở quầy thanh toán, cô vội vàng cúi đầu gom lại mấy đồng xu bị rơi. Đầu ngón tay vẫn còn vết bầm vì va vào cầu thang ngày hôm ấy.

 

Lúc đứng dậy, một người đàn ông đang cầm hộp sữa nhỏ đưa lên trước mặt cô:

 

“Lúc nãy… hình như em thích loại này.”

 

Cô ngẩng lên. Một gương mặt quen – nhưng đã xa rất lâu.

 

Cố Tử Nghiêu.

 

Ánh mắt anh vẫn giống hệt như năm đó – tĩnh lặng, không ồn ào, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy… được nhìn thấy.

 

Trong một giây, Vân Thanh muốn quay đi – bởi cô biết mình lúc này không còn là cô gái sạch sẽ ngày xưa nữa.

 

Nhưng giọng anh rất khẽ, rất nhẹ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vân Thanh… lâu rồi không gặp.”

 

Cô cắn nhẹ môi dưới. Cảm giác bối rối thoáng dâng lên, nhưng rồi lại bị một lớp lý trí cố kìm xuống.

 

“Ừm… em… em dọn về khu này sống.”

 

Anh không hỏi “vì sao”.

 

Không tỏ ra thương hại.

 

Chỉ im lặng một lát, rồi nói:

 

“Ở gần đây có một tiệm mì sợi kiểu Tứ Xuyên. Trước kia em thích ăn ở đó.

 

…Nếu có lúc nào rảnh, anh có thể dẫn em đi — chỉ nếu em muốn.”

 

Câu nói rất nhẹ.

 

Không ép buộc. Không xen vào đời sống của cô.

 

Chỉ đơn giản như một lời gợi mở, đặt trước mặt cô một cánh cửa – rằng cô vẫn có quyền bước về phía ấm áp, nếu cô muốn.

 

Vân Thanh đứng im một lúc rất lâu.

 

Đến khi anh gật đầu khẽ rồi xoay người bước đi, qua lớp hơi thở nhè nhẹ của mình, cô mới buột miệng gọi thành tiếng:

 

“…Tử Nghiêu.”

 

Anh dừng lại.

 

Không quay hẳn người, chỉ nghiêng đầu – để cô không cảm thấy áp lực.

 

Vân Thanh nắm chặt túi đồ trong tay, giọng vẫn nhỏ nhưng lần này không còn hoảng sợ:

 

“Lúc nào… anh có thời gian… cứ gọi em.”

 

Gió đầu mùa nhẹ lướt qua mái tóc cô, mang theo mùi cỏ ẩm và hương xà phòng thoang thoảng từ áo anh.

 

Rất khẽ.

 

Nhưng đủ để khiến trái tim đã c.h.ế.t lặng một thời gian dài —— khẽ động đậy.