Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 407



"Cái đấy không giống, hai người bạn học cùng chỗ nhảy với con cũng đã đi rồi. Bọn họ còn nói với con ở bên đó tiếp nhận hệ thống huấn luyện giỏi hơn, con cũng có thể học tập được càng nhiều thứ hơn." Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Con cứ học cho giỏi đi, đợi tới khi con thi đậu được vào trường Học viện điện ảnh Bắc Thành rồi hoặc là Học viện âm nhạc, lúc đó mẹ sẽ đầu tư phim ra album cho con luôn, như thế không phải tốt hơn nhiều so với nước H sao?" Thư Nhan cảm thấy Phương Trạch Vũ nói đúng, quả đúng là cuộc sống của cậu nhóc trôi qua quá thoải mái cho nên mới muốn đi ngoài xông xáo tới đường tắt mà.

"Nhưng mà hiện tại con thích hát nhảy."

TBC

"Theo mẹ là do con nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm rồi, chờ tới khi nào con thi lên đại học rồi tốt nghiệp trở thành người nổi tiếng thì đồng nghĩa với việc con có thể đi hát nhảy. Con có biết lựa chọn con đường làm thực tập sinh sẽ vất vả thế nào không? Hiện tại con sống quá tốt nên mới muốn tìm chút trái đắng ăn thử một lần hả?" Thư Nhan cảm thấy đầu óc cậu nhóc hỏng rồi.

Thành tích của Tiểu Bảo rất tốt dù có thi vào Đại học Bắc Thành cũng chẳng có vấn đề gì. Nếu đã như vậy rồi vậy tại sao phải nhất định lựa chọn con đường làm thực tập sinh làm gì chứ?

Dù cho có được vào trong giới giải trí đi nữa vậy nếu như cậu nhóc có thể có được bằng tốt nghiệp của Đại học Bắc Thành vậy có phải được người ta coi trọng hơn bao nhiêu không.

Thư Nhan vẫn luôn là một người tương đối tiến bộ, cô luôn để cho mấy đứa nhỏ tự lựa chọn con đường của chính mình thế nhưng cũng không thể để cậu nhóc lựa chọn lung tung được. Thế nhưng một đứa bé đang trong kỳ phản nghịch nếu như vẫn luôn không cho cậu nhóc làm thì cậu nhóc sẽ nhất quyết phải làm được nó cho bằng được. Không cho cậu nhóc làm thì chính là làm trở ngại giấc mộng của cậu nhóc.

Thế nhưng Phương Trạch Vũ lại không có dạng kiên nhẫn như vậy giống như Thư Nhan. Hơn nữa thằng nhóc cũng không phải con gái, đã là con trai thì nên bị đánh bị đẩy ra ngoài giống như chó thả nuôi vậy. Không phải cậu nhóc muốn làm thực tập sinh sao, được thôi, trước hết cứ học ở trong nước trước đã. Nếu như ở trong nước còn không thể tiếp tục kiên trì được thì nói gì đến việc đi ra nước ngoài.

Vừa vặn bọn họ cũng đang có một công ty giải trí đang hợp tác, họ cũng đang muốn tuyển thực tập sinh nên Phương Trạch Vũ ném thẳng Tiểu Bảo qua đó. Anh cũng không lộ rõ thân phận của cậu nhóc mà cũng không cho phép cậu nhóc nói ra thân phận của mình, anh muốn để bên kia xử lý thế nào thì để mặc cho bọn họ xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ vẻn vẹn một tuần, lúc Thư Nhan tự mình đi thăm Tiểu Bảo thì đã thấy cậu nhóc gầy đi trông thấy.

"Nhìn khổ như vậy hay là em dẫn thằng nhóc trở về?" Thư Nhan đau lòng.

"Thằng nhóc đó rất bướng bỉnh, em có tới dẫn về thì nó cũng không chịu về đâu. Hơn nữa nó thì khổ sở thế nào chứ? Lúc Thiên Bảo ở quân đội còn khó khăn hơn nó nhiều." Nếu như không phải tuổi của thằng nhóc còn quá nhỏ thì Phương Trạch Vũ đã ném thẳng thằng nhóc đến quân đội rồi.

Quân đội mà Thiên Bảo đi vào thật ra là quân đội lúc trước của anh, cường độ huấn luyện thế nào tất nhiên là anh sẽ rõ ràng nhất. Trong hai năm đó cậu cũng chưa từng bao giờ gọi điện về khóc lóc nói mệt mỏi khổ cực thế nào. Một chút này của Tiểu Bảo có là cái gì chứ?

Tiểu Bảo cũng rất kiên cường, cậu nhóc cũng chưa từng bao giờ kêu khổ với Thư Nhan mà chỉ nói rất ổn. Chỉ đến khi buổi tối trong bóng đêm một mình thì cậu nhóc cũng sẽ cảm thấy hối hận một chút mà dụi mắt.

Vào lúc Thiên Bảo học năm thứ ba đại học thì Thanh Thanh đột nhiên mang theo một người đàn ông trở về. Phải nói sao nhỉ, trông dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, bộ dạng cũng rất thư sinh, nhìn qua giống như là một chàng trai rất điềm đạm. Một người như vậy thật sự đứng cùng chỗ với Thanh Thanh quả là không được thích hợp cho lắm bởi vì cô nhóc là một người cực kỳ có khí thế.

"Con nghiêm túc chứ?" Thư Nhan vẫn luôn cho rằng Thanh Thanh sẽ tìm một tổng giám đốc bá đạo gì đó, không ngờ tới lại tìm được một chàng trai giống như cún con thế này.

"Mẹ, tính cách của con mẹ cũng biết rồi đấy, nếu như không thích người ta thì con nhất định sẽ không khuất phục. Những người đàn ông có năng lực không tệ sẽ không thích những người nữ quá mạnh mẽ đâu. Mà tính cách của Lâm Húc lại vừa vặn bổ sung với con, bề ngoài của anh ấy cũng là kiểu mà con thích cho nên con cảm thấy rất tốt." Thanh Thanh cực kỳ rõ ràng biết mình muốn cái gì.

Quả thật Lâm Húc không tệ, ban đầu Thư Nhan còn tưởng rằng cậu ấy là sinh viên không ngờ tới cậu ấy đã là nghiên cứu sinh tốt nghiệp nhiều năm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com