Hiện tại cậu ấy đang là giáo viên dạy ở trường Đại học Nam Thành, ba mẹ của cậu ấy cũng là giáo viên của trường Đại học Nam Thành cũng được xem như là dòng dõi thư hương, khó trách cả người đều có hơi thở thư hương như vậy.
Sau khi thông qua tìm hiểu thì cô mới phát hiện cậu ấy không hề non nớt giống như vẻ bề ngoài của mình, ngược lại cậu ấy còn là một người đàn ông rất ấm áp rất có tư tưởng. Cậu ấy sẽ luôn đốc thúc Thanh Thanh đi ngủ sớm, lôi kéo cô nhóc cùng nhau hoạt động thể thao, biết làm cơm cho Thanh Thanh ăn, vào lúc Thanh Thanh gặp áp lực thì sẽ lôi kéo cô đi ra ngoài giải sầu, chuẩn bị cho cô nhóc những điều bất ngờ. Dù sao thì mẹ vợ nhìn cậu con rể này càng nhìn lại càng thích.
"Vậy bao giờ hai đứa định đính hôn?" Thư Nhan thúc giục.
"Chờ một chút đã, mẹ còn sợ can bạc tình bạc nghĩa với Lâm Húc sao?" Thanh Thanh gặm quả táo nói đùa.
"Mẹ sợ một người đàn ông tốt như vậy thì sẽ bị người khác cướp đi." Thư Nhan liếc nhìn cô nhóc một cái: "Con gặp được người mình thích cũng không dễ dàng, cứ tranh thủ thời gian mà định đi."
"Mẹ... Nếu như mẹ rảnh quan tâm con như vậy không bằng nên quan tâm Thiên Bảo một chút đi."
"Thiên Bảo làm sao vậy?"
Có thể nói mấy năm nay Thiên Bảo chính là người khiến cô không phải lo lắng quan tâm nhất, chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?
"Ngô Nhuỵ đã trở về rồi, còn trở về một mình nữa. Con nghe nói trước khi cô nhóc này tốt nghiệp thì đã chia tay với chồng chưa cưới trước kia, hiện tại vẫn còn đang độc thân một mình." Ngô Nhuỵ chính là bạn gái nhỏ của Thiên Bảo.
Nếu như cô nhóc này đã đính hôn rồi thì đương nhiên Thiên Bảo sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa nhưng mà bây giờ cô nhóc này lại độc thân trở về một mình. Liệu Thiên Bảo có gợi lại tình cũ không?
"Em trai của con mà con còn không biết nó sao? Nó sẽ không quay đầu lại ăn cỏ đâu."
Ngay lập tức Thư Nhan đã bị vả mặt.
"Mẹ, mẹ nhìn xem kia có phải là Thiên Bảo không?" Thanh Thanh kéo tay Thư Nhan rời nâng cằm lên ra hiệu cho Thư Nhan nhìn sang: "Người đối diện với nó chính là Ngô Thuỵ, không phải mẹ nói Thiên Bảo sẽ không quay đầu lại ăn cỏ sao, mẹ nhìn xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thư Nhan nhíu mày lại: "Chúng ta đổi một nhà hàng khác đi, việc này chúng ta đừng quản vào."
Năm nay Thiên Bảo cũng đã hai mươi ba tuổi rồi cũng không còn nhỏ nữa. Nếu như cậu không cần mọi người giúp vậy thì Thư Nhan cũng sẽ để cho tự cậu xử lý.
Sau vài năm, làn da của Thiên Bảo cũng đã trắng trở lại, dáng vẻ cũng giống như Thư Nhan nghiêng về phần thanh tú hơn thế nhưng đôi mày kiếm đã khiến cậu không trở nên nữ tính một chút nào ngược lại càng trông cường tráng hơn.
"Không ngờ tới chuyện năm đó lại ảnh hưởng lớn đối với anh như vậy khiến anh phải tạm thời nghỉ học hai năm liền, em thật sự xin lỗi." Ngộ Nhuỵ mở đầu nói.
Mấy năm không gặp người lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, ban đầu Thiên Bảo còn cho rằng mình sẽ tức giận sẽ chất vấn nhưng khi thật sự đối mặt với nhau thì cậu đột nhiên lại bình thường trở lại. Cậu cũng không còn muốn hỏi cái gì nữa bởi vì đã không còn thương nữa rồi.
"Lúc ấy cũng có một chút ảnh hưởng nhưng ba anh nhìn không được nên mới ném anh vào trong quân đội." Thiên Bảo thản nhiên nói.
Ngô Nhuỵ nhíu mày, Thiên Bảo càng thản nhiên thì càng lộ rõ ra được cậu đã không thèm để tâm đến những chuyện trước kia nữa.
"Em vẫn cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà... em cũng không hối hận." Ngô Nhuỵ quấy ly cà phê: "Năm đó trong nhà em xảy ra một chút vấn đề nên cần một khoản tiền lớn. Bọn họ nói có thể sẵn sàng giúp đỡ với điều kiện em và con trai của bọn họ đính hôn cho nên em mới đồng ý."
Người ta đều nói con gái trưởng thành sớm hơn con trai, đây cũng là sự thật. Ngô Nhuỵ có thể hiểu rõ được nếu như trong nhà ổn thì cô ấy mới có thể ổn được. Cho nên khi gia đình cần đến cô ấy giúp thì cô ấy sẽ phải làm không chùn bước.
"Vậy tại sao không nói với anh." Mặc dù cậu còn chưa được chuyển số cổ phần đó nhưng trên danh nghĩa cậu cũng có không ít bất động sản và tiền mặt nhưng khả năng chắc là cũng không đủ. Thế nhưng chỉ cần cô ấy mở miệng thì cậu tin ba mẹ mình đều sẽ giúp đỡ.
Ngô Nhuỵ lắc đầu: "Cái con số đó quá lớn, huống chi nhà anh cũng dựa vào nhà họ Hồ cũng không phải là người trong tộc. Nhà anh cũng đã đầu tư cổ phiếu vào chỗ Hồ Thuỵ Tuyết rồi, anh có thể giúp em cái gì?"
TBC
"Ai nói với em?" Thiên Bảo nhíu mày: "Mẹ anh với dì Hồ hùn vốn mở công ty, mỗi người một nửa."
Ngô Nhuỵ cười khổ: "Lúc ấy bọn họ đều nói như vậy, sau đó em đã biết."
Cho nên khi trong nhà xảy ra vấn đề, lúc ấy cô ấy mới không nghĩ tới tìm Thiên Bảo hỗ trợ. Đợi đến khi cô ấy biết rồi thì đã cùng với con trai nhà họ Vương đính hôn.