Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 406



"Ừm, không tệ." Thanh Thanh càng ngày càng lạnh lùng hơn cũng gật đầu một cái.

"Chị." Thiên Bảo nhìn thấy Thanh Thanh cũng mỉm cười một cái bên trong còn hàm chứa nước mắt. Cậu lại chuyển hướng sang Tiểu Bảo rồi đưa tay vuốt tóc cậu nhóc: "Thằng nhóc này dáng dấp cũng lớn nhanh nhỉ, sắp cao hơn cả anh rồi."

"Kiểu tóc, mất kiểu tóc bây giờ." Tiểu Bảo né tránh cái tay của Thiên Bảo, cậu nhóc lại sửa sang lại kiểu tóc của mình, vừa nghe thấy Thiên Bảo nói đến chiều cao của mình là lại đắc ý ngẩng đầu lên: "Sang năm là em sẽ cao hơn cả anh thôi."

Thư Nhan đưa tay ra vỗ cậu nhóc một chút: "Đừng có đắc ý quá, thành tích dạo này đã sa sút đi rất nhiều. Nếu như lần này con còn thi như vậy nữa thì không cho con đi học nhảy đâu."

Tiểu Bảo xoa đầu bĩu môi lén nói thầm mẹ bất công.

Chị cả với anh hai muốn làm cái gì cũng đều được hết vậy mà cậu nhóc lại chẳng được làm cái gì.

Về đến nhà, Thư Nhan lại làm ra người mẹ hiền từ gọi Thiên Bảo lại rồi giúp cậu cầm dép lê sau đó lại dẫn cậu đi vào phòng rửa mặt, còn suýt chút nữa giúp cậu đi vào nhà vệ sinh tắm rửa luôn. Tiểu Bảo nhìn thấy vậy lại chua xót nói ra.

"Ba, ba nhìn mẹ đi kìa, có phải mẹ bất công lắm đúng không? Không có công bằng một chút nào."

Phương Trạch Vũ nghiêng người qua nhìn cậu nhóc một chút: "Theo ba nhìn thấy thì là do mẹ đối xử với con quá tốt, hiện tại còn dám nói xấu mẹ sau lưng nữa."

TBC

Tiểu Bảo nằm sấp trên ghế salon hoàn toàn hết muốn ăn cơm. Sao cậu nhóc có thể đi nói vấn đề với bà xã của ba được chứ? Đúng là tự tìm tội.

Trải qua hai năm rèn luyện, rõ ràng Thiên Bảo đã trưởng thành hơn rất nhiều, cả người tinh thần sáng láng, cậu đã không còn bộ dáng sa sút tinh thần giống như trước khi vào trong quân đội nữa.

"Tiếp theo con muốn lập tức trở lại đi học hay là muốn chơi trước một thời gian đã?" Thiên Bảo đã hai mươi tuổi rồi, có những chuyện phải để tự câu quyết định, tự cậu làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Con dự định trực tiếp trở về trường đi học luôn." Thiên Bảo im lặng một lát: "Ba mẹ, con thật sự xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng."

"Thằng nhóc thối, có cái gì mà phải xin lỗi ba mẹ mình chứ." Thư Nhan nhìn cậu là hốc mắt lại ướt át.

"Là con để cho mọi người phải lo lắng." Thiên Bảo mỉm cười, hiện tại cậu cảm thấy trước kia mình rất ngây thơ.

"Mỗi người đều cần phải đi qua giai đoạn trưởng thành chỉ là con trải qua sớm hơn người khác một chút thôi." Thư Nhan an ủi cậu.

"Quả nhiên là mọi người biết mà." Ngay từ đầu Thiên Bảo còn tự cho rằng mình giấu rất kỹ, đợi tới sau khi vào quân đội rồi thì mới từ từ nghĩ rõ ràng. Một ít chuyện thế này cậu có khả năng nào mà giấu giếm ba mẹ chứ, dù cho có thể lừa gạt được mẹ thì cũng không thể giấu được ba.

"Được rồi, mọi việc cũng đã qua rồi. Vừa trở về cũng không cần phải gấp gáp lập tức đi học đâu, chơi mấy ngày trước đã." Phương Trạch Vũ gắp thức ăn cho Thiên Bảo.

Nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng thật ra căn bản Thiên Bảo cũng không chịu ngồi yên. Sáng sớm cậu đã đứng lên đi ra ngoài chạy bộ, không phải là tập luyện như bình thường nhưng tối thiểu cũng phải chạy được mười cây số. Sau khi trở về nhà cậu lại đi tới phòng tập thể thao rèn luyện, Thư Nhan còn chứng kiến cậu đ.ấ.m bốc, là cái kiểu cực kỳ dữ dội.

Thư Nhan cũng không biết Phương Trạch Vũ đưa Thiên Bảo đến quân đội nào nhưng cô luôn cảm thấy đây không phải là quân đội bình thường. Cô cũng có hỏi Phương Trạch Vũ mấy lần nhưng mà anh đều không nói, cô còn cảm giác là một kiểu rất lợi hại.

Thiên Bảo ở nhà nghỉ ngơi khoảng một tuần lễ thì đi đến trường đi học, sau khi học xong một thời gian lại đi đến công ty thực tập.

Công ty điện thoại càng lúc càng lớn, Thư Nhan cũng chỉ nắm được phương hướng chung chung, đối tác khác là làm về kỹ thuật. Cậu ta quản lý bộ phận kỹ thuật cho nên chủ yếu đều giao cho người quản lý có chuyên môn nghề nghiệp đến quản. Nhưng mà dù sao thì công ty đó cũng là của Thư Nhan, cô nắm giữ 57% cổ phần thuộc về cổ đông lớn nhất là bà chủ lớn ở đó. Sau này những cổ phần này đều sẽ chuyển tới danh nghĩa cho Thiên Bảo, cậu cũng chính là cổ đông lớn là ông chủ lớn.

Cậu làm ông chủ thì không có khả năng cái gì cũng đều không hiểu được, cho nên cậu cũng sẽ giống như Thanh Thanh lúc trước bắt đầu làm từ cơ sở rồi học tập từng chút xíu.

Thiên Bảo trở về khiến những lo lắng của Thư Nhan cũng được gạt sang một bên, hiện tại người mà cô lo lắng nhất lại là con trai nhỏ. Gần đây cậu nhóc lại tiếp tục hò hét muốn đi tới nước H để làm luyện tập sinh, việc này suýt chút nữa đã làm Thư Nhan tức muốn chết.

"Trung Quốc của chúng ta lớn như vậy mà còn không dạy được con sao? Sao con còn phải chạy tới nước khác đi học ca hát nhảy múa cái gì..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com