Thư Nhan do dự có nên làm theo ý muốn trong lòng hay không, lúc trước khi cùng nguyên chủ giao dịch cô chỉ đồng ý giúp cô ấy hiếu kinh với ba mẹ, đối đãi với hai đứa nhỏ như con ruột của mình còn cái này lại không nằm trong phạm vi giao dịch, huống hồ nguyên chủ cũng đã sớm không còn nữa cô có muốn áp xuống cũng chẳng sao. Thế nhưng sau khi cô suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định chiều theo ý muốn trong lòng, dù sao cũng phải mời ba mẹ và anh em lại đây thêm mấy người thân thích cũng chẳng nhiều lắm.
Phương Trạch Vũ viết xong thiệp mời, Thư Nhan đóng gói xong xuôi rồi gửi cho Phương Trạch Vũ để anh hỗ trợ đưa đến nhà thân thích.
"Anh ba anh giúp em xác định số người sẽ tới còn ở đây em sẽ sắp xếp." Thư Nhan cần phải xác định nhân số trước.
"Được, cứ yên tâm đi, trong lòng anh hiểu rõ mà."
TBC
Việc Thư Nhan và Phương Trạch Vũ kết hôn, Thư Kiến Dương cũng đã sớm chuẩn bị trước anh ấy chỉ không ngờ tới động tác lại nhanh như vậy.
Phản ứng đầu tiên của anh cũng giống như Hồ Thuỵ Tuyết, anh ấy nghĩ tới có phải là do Thư Nhan mang thai hay không. Dù sao thì anh ấy cũng là đàn ông nên cảm thấy lời này cũng không dễ nói cho lắm nên đang dự định trở về bảo Miêu Miêu hỏi một chút.
Sau khi nhận được kiện hàng, bên trong ngoại trừ thiệp cưới thì còn có một túi quần áo lớn của trẻ con, cái này là cho đứa nhỏ trong bụng của Lý Miêu Miêu.
"Nhan Nhan thật sự rất có tâm." Lý Miêu Miêu mỉm cười nói: "Bọn họ muốn kết hôn ở bờ biển sao? Lãng mạn thật đấy." Còn tưởng rằng Thư Nhan kết hôn lần hai nên chỉ muốn bày một bữa tiệc rượu nhỏ mà thôi không ngờ tới còn muốn kết hôn ở bờ biển, hơn nữa còn tổ chức chính thức long trọng như vậy.
"Anh nghe Nhan Nhan nói phong cảnh ở chỗ đó rất đẹp, đến lúc đó chúng ta qua bên kia ở mấy ngày." Năm trước anh ấy quá bận rộn nên sau khi kết hôn xong cũng chưa đi ra ngoài chơi được.
"Được!" Lý Miêu Miêu lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.
Hôn lễ của cô ấy ở Tây Thành cũng được xem như là cực kỳ long trọng rồi nhưng chủ yếu là do Thư Kiến Dương đối tốt với cô ấy, cho nên căn bản không cần người khác phải hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai ngày nay vừa lúc không có việc gì, Thư Kiến Dương đưa Lý Miêu Miêu trở về quê để phát thiệp mời.
Sau khi ông cụ biết được Thư Nhan muốn kết hôn với Phương Trạch Vũ thì rất vui mừng, ông bảo cháu trai đi gọi Thư Hữu Phúc tới đây. Dù sao thì Thư Nhan cũng là con gái của ông ta, giờ cô cũng đã khác xưa không thể đối đãi cho đơn giản được nên phải tới đây bàn bạc chương trình cái đã.
"Kết hôn?" Lâm Tử Hương nghe thấy việc này thì bùng nổ: "Ba mẹ của Phương Trạch Vũ cũng chưa mời bà mối lại đây cầu hôn, phí sính lễ cũng không có mà kể cả lễ ăn hỏi cũng không. Như này mà gọi là kết hôn gì?"
Dù cho cô có kết hôn lần hai thì khi cô kết hôn cũng phải bàn bạc với ba mẹ chứ, dù có đi đến chân trời thì cũng là Thư Nhan không có lý.
"Thím hai, thím còn muốn phí sính lễ với lễ ăn hỏi gì vậy? Thế thím đã chuẩn bị của hồi môn chưa?" Thư Kiến Dương oán giận nói với Lâm Tử Hương.
"Gả chồng ở đây thì làm gì có của hồi môn? Nhiều lắm cũng chỉ có hai thứ là cái giường với cái chăn, thím chuẩn bị cho nó là được chứ gì." Lâm Tử Hương đảo tròng mắt suy nghĩ cần lấy bao nhiêu thì mới thích hợp, nghe nói cái người Phương Trạch Vũ kia cũng làm ăn buôn bán lấy sáu mươi nghìn tệ liệu có quá phận hay không?
"Dựa theo phong tục của chúng ta bên này thì kết hôn là bậc cao cấp nhất, lễ ăn hỏi phải có tủ lạnh, TV và cả máy giặt nữa, ngoài ra còn phải có sáu nghìn sáu trăm tệ. Của hồi môn cần phải có 八铺八盖 (?), ba mươi sáu cái chân, ít nhất đồ dùng gia đình phải giống nhau, cái này mới gọi là đi lấy chồng. Con gái đã đi lấy chồng không cần phải bỏ tiền ra phụng dưỡng ba mẹ vậy nên mỗi năm Thư Nhan không có nghĩa vụ phải gửi phần tới. Thím có xác định cần phải đi lễ nghĩa này không?"
Nếu như bọn họ đã giảng lễ nghĩa vậy thì Thư Kiến Dương sẽ cùng bọn họ giảng lễ nghĩa.
Lẫm Tử Hương lập tức không nói được gì, vốn dĩ bà ta đang muốn lén hỏi riêng lễ hỏi với Phương Trạch Vũ thế nhưng hiện tại rõ ràng bà ta cũng không dám đòi sáu mươi nghìn tệ nữa, nếu không trong phạm vi mấy chục dặm con trai nhà người ta sẽ nguyền rủa c.h.ế.t bà ta mất.
"Chị đừng làm mất mặt nhà họ Thư nữa." Ông cụ trừng mắt nhìn con dâu thứ hai: "Mỗi năm Thư Nhan đều đưa cho các người không ít đồ rồi, đừng có mà lòng tham không đủ."
Ông cụ lại mở thiếp mời ra nhíu mày: "Sao lại tổ chức hôn lễ ở tỉnh Hải? Quê quán có nhiều người như vậy đi qua đó cũng không được tiện, tới bên kia rồi ăn cái gì, sống ở đâu?"