"Cô nói cái gì đấy?" Thư Nhan trợn trắng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: "Là do mấy ngày trước chúng tôi lại đi ra ngoài du lịch, sau đó cùng nhau ở năm ngày. Tôi cảm thấy sống cùng người đàn ông này cực kỳ thoải mái cho nên khi anh ấy đề ra lời kết hôn thì tôi đã đồng ý luôn, quá trình rất đơn giản thôi. Phải rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết có chỗ nào thích hợp để kết hôn đâu. Tôi không muốn nói cho nhà mẹ đẻ biết tôi đang ở đâu."
"Tháng năm sao? Vậy đi đến bờ biển đi. Tôi có quen một người bạn có hẳn một trang viên ở bờ biển. Cô có thể tổ chức hôn lễ ở trang viên của cô ấy, ở đó trời xanh mây trắng, biển rộng mênh m.ô.n.g cùng làn nước trong xanh và bờ cát mịn. Cô nhất định sẽ thích."
"Bờ biển sao? Quả thật là một lựa chọn không tồi." Thư Nhan tưởng tượng một chút cảm thấy cũng khá tốt.
Thư Nhan chuẩn bị kết hôn mà Hồ Thuỵ Tuyết còn để bụng hơn cả cô. Cùng ngày hôm đó cô ấy chọn lựa địa điểm, hơn nữa còn liên lạc xong với bạn của cô ấy sau đó lại tìm người đi qua thu xếp.
"Không cần sớm như vậy đâu, còn phải một tháng nữa tôi mới kết hôn cơ mà." Thư Nhan dở khóc dở cười.
"Không còn sớm nữa cái gì, cô làm muộn lắm rồi đấy." Hồ Thuỵ Tuyết trừng mắt liếc nhìn Thư Nhan một cái: "Cũng may là tôi chuẩn bị từ sớm đấy."
Kể từ sau khi Thư Nhan nói mình đã đồng ý lời cầu hôn của Phương Trạch Vũ là Hồ Thuỵ Tuyết đã tìm một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới thiết kế giúp Thư Nhan một chiếc váy độc nhất vô nhị, trong đó bao gồm cả vương miện và trang sức.
"Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi không muốn gả cho Phương Trạch Vũ nữa mà muốn gả cho cô." Hốc mắt Thư Nhan phiếm hồng, cô không bị Phương Trạch Vũ làm cảm động phát khóc ngược lại lại bị Hồ Thuỵ Tuyết làm cho cảm động phát khóc.
Sau khi Phương Trạch Vũ biết được đặc biệt ghen tuông: "Anh cũng chuẩn bị lựa chọn váy cưới cho em mà."
TBC
"Ngày kết hôn không chỉ mặc mỗi một bộ lễ phục, em còn có thể lựa chọn cái khác nữa mà." Thư Nhan nhìn thấy bản thảo thiết kế, nó quả thật cực kỳ đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy còn đồ trang sức thì sao? Cái này nên để cho ông xã mua chứ." Phương Trạch Vũ vẫn thấy không vui.
Thư Nhan cười phụt ra tiếng: "Thuỵ Tuyết nói không làm nhẫn, cái này phải để dành cho anh chuẩn bị."
Tuy nói như vậy nhưng Phương Trạch Vũ vẫn quyết định tự mình đi lựa chọn váy cưới một chút, còn có cả lễ phục và đồ trang sức nữa.
Tuy rằng nói là còn một tháng nữa nhưng mà hiện tại thứ gì cũng cần phải chuẩn bị, thời gian vẫn rất gấp gáp. Cũng may là Hồ Thuỵ Tuyết đã hỗ trợ giải quyết vấn đề về lễ đường và ăn uống nên cũng coi như là đã giúp bọn họ giải quyết được vấn đề lớn nhất.
Còn có một vấn đề là chuyện phương tiện đi lại nữa, cũng không biết ở phía quê có bao nhiêu người tới đây, Thư Nhan nghĩ thầm có nên đặt xe buýt hay không.
"Trước tiên cứ xác định số lượng người cái đã, ngoại trừ họ hàng thân thuộc thì em còn muốn mời ai nữa không?" Phương Trạch Vũ lấy thiệp mời ra bắt đầu chuẩn bị viết.
Thư Nhan mở ngón tay ra tính: "Chắc chắn là ông bà nội và ba mẹ em sẽ tới, ba người anh em nhà em thì em cũng không biết bọn họ có tới không. Anh ba thì khẳng định phải mời, còn mấy anh chị em họ khác thì cứ đưa thiệp mời trước đã còn có tới hay không là chuyện của bọn họ. Ngoài ra em còn có hai người cậu, hai người dì và cả hai người cô cũng phải gọi tới, các chị em bà con thì thôi vậy, vẫn luôn không liên lạc với người ta giờ lại đột nhiên mời bọn họ tới thì họ lại tưởng rằng em muốn bao lì xì của bọn họ."
Thật ra không gọi bọn họ cũng đúng, nhưng nếu như kết hôn mà không mời bọn họ thì tương đương với việc chặt đứt quan hệ với họ hàng. Vốn dĩ cũng chẳng qua lại nhiều vì trước kia bọn họ đối với nguyên chủ cũng không tốt có chặt đứt quan hệ cũng chẳng sao. Nhưng không biết vì sao dưới đáy lòng của Thư Nhan lại có một giọng nói vang lên với cô nhất định phải mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.
Thừa dịp lúc Phương Trạch Vũ viết thiệp mời, Thư Nhan sờ lên trái tìm mình, cô có thể xác định rằng chắc chắn nguyên chủ đã không còn nữa nhưng không biết vì sao ý thức quấy rối lại có thể mãnh liệt như vậy.
Buổi tối đi ngủ cô trằn trọc cả nửa đêm, Thư Nhan cân nhắc một chút manh mối chắc hẳn là do nguyên chủ đã bị cái gia đình đó ức h.i.ế.p quá nhiều nên bây giờ cô ấy vẫn luôn muốn cho ba mẹ lau mắt mà nhìn xem, muốn để cho bạn bè thân thích phải tán thưởng mình. Ý muốn này có thể đã được nguyên chủ chôn giấu sâu nhất dưới đáy lòng mà đến ngay chính cô ấy cũng không biết, không ngờ tới có một ngày lại có thể làm ra được.