Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 371



Ông bà còn nói anh đừng suy nghĩ quá nhiều, phải vui vẻ sống tốt tìm một cô vợ sau đó tặng chiếc hoa tai vàng này cho cháu dâu của bọn họ. Cuối cùng ông bà còn nói đừng tức giận với Phương Kiến Hoa, nếu như có thể ở chung thì phải sống hoà hợp với nhau.

Phương Trạch Vũ đọc thư yên lặng mà rơi lệ, Thư Nhan ngồi ở bên cạnh cũng không nói lời nào mà chỉ yên lặng ở cạnh anh.

"Đây là đồ mà ông bà nội nói để lại cho em." Phương Trạch Vũ đưa đôi hoa tai vàng cho Thư Nhan.

"Được." Đó là một đôi hoa tai vàng rất đơn giản nhưng đối với bà cụ mà nói thì đó là một món đồ rất quý giá. Thư Nhan cẩn thận nhận lấy rồi mỉm cười nói: "Rất đẹp, chờ khi nào kết hôn rồi đeo."

TBC

"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ cảm động nói.

Thư Nhan cảm thấy gần đây Phương Trạch Vũ có hơi nặng nề nên cô dứt khoát kéo anh đi ra ngoài giải sầu.

Sau khi biết được lần này Thư Nhan ra cửa không mang theo bọn họ nên cả Thanh Thanh và Thiên Bảo đều không vui.

"Hai đứa còn phải đi học mà, khi nào trở về chờ đến khi hai đứa nghỉ hè rồi thì mẹ với ba Phương sẽ lại đưa hai đứa đi ra ngoài chơi." Thư Nhan ký xuống một loạt những hiệp ước không bình đẳng, lúc này cô mới làm cho hai tổ tông nhỏ nhà mình nguôi giận.

Bọn họ đi tới cũng không phải là một chỗ xa lắm, vẫn là làng chài nhỏ mà bọn họ tới lúc trước, thuê một chiếc thuyền đi ra một hòn đảo nhỏ gần làng chài. Trên đảo có những ngôi nhà gỗ do những ngư dân xây dựng, hai người thu dọn qua loa một chút rồi ở luôn chỗ này. Mặt trời mọc thì làm việc còn khi mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống giản dị cứ thể trôi qua năm ngày như vậy. Thư Nhan có thể cảm nhận rõ ràng Phương Trạch Vũ đã thật sự được thả lỏng.

"Khi nào chúng ta kết hôn?"

"Không phải em đã đồng ý gả cho anh rồi sao?" Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh.

"Ý anh nói là chính thức kết hôn." Phương Trạch Vũ hỏi thử: "Tháng năm thì thế nào? Lúc kết hôn cũng phải chuẩn bị một ít đồ cũng phải mất một chút thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa khi đó thời tiết sẽ rất đẹp, không quá lạnh cũng không quá nóng để mặc váy cưới, tháng năm vừa đẹp."

"Có thể." Thư Nhan suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Phương Trạch Vũ mừng rỡ như điên: "Vậy chúng ta nhanh chóng về nhà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi về nhà, Thư Nhan lại gọi tụi nhỏ tới nghiêm túc nói: "Mẹ với ba Phương kết hôn có được không?"

Vẻ mặt Thiên Bảo nghi hoặc: "Không phải lúc trước đã nói kết hôn rồi sao? Ba mẹ còn chưa kết hôn sao?"

Thiên Bảo không hiểu, rõ ràng ngày hôm đó mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của ba Phương rồi, mẹ nuôi cũng nói mẹ kết hôn với ba Phương rồi vậy sao hiện tại còn nói kết hôn nữa?

Thiên Bảo không hiểu thế nhưng Thanh Thanh đã biết ý của mẹ: "Mẹ, mẹ sẽ vĩnh viễn là mẹ của con đúng không?"

"Đương nhiên, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, về điểm này không ai có thể thay đổi được."

"Vậy mẹ kết hôn với ba Phương đi." Thanh Thanh tỏ vẻ hào phòng nói.

Người Trung Quốc không phải là người mê tín thế nhưng vẫn phải tìm thầy bói để xem ngày lành tháng tốt một chút. Phương Trạch Vũ tìm người xem ngày, người ta nói đến 6/4 âm lịch là ngày tốt, vậy thì sẽ ấn định ngày đấy vậy.

Trong lúc mời khách khứa Thư Nhan cảm thấy có hơi khó khăn, đến bây giờ ba mẹ của cô cũng không biết cô đang ở Nam Thành. Cũng không phải cô rất muốn nói cho bọn họ, xa như thế bọn họ rất khó tới đây, đến cả mấy anh em cũng không nhất định sẽ tới.

"Nếu không chúng ta chia làm hai đợt được không? Chúng ta làm một đợt ở Nam Thành xong xuôi lại trở về quê Tây Thành làm một đợt nữa. Anh cảm thấy thế nào?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.

"Kết hôn mà không gọi ba mẹ thì không hay đâu." Đến cả ba mẹ hai bên cũng không tham gia thì có vẻ không được hợp lý cho lắm.

"Có lẽ thế, vậy chúng ta chọn một chỗ khác để tổ chức hôn lễ được không?" Thư Nhan lại nghĩ ra một chủ ý.

Về sau có rất nhiều người lựa chọn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài hoặc là ở một nơi có phong cảnh thật đẹp, cũng không nhất định phải ở Nam Thành hoặc là ở Tây Thành.

"Có thể." Dù cho Thư Nhan nói cái gì thì Phương Trạch Vũ cũng đều thấy được hết.

"Vậy em muốn hỏi Thuỵ Tuyết một chút để xem cô ấy có đề cử chỗ nào đẹp được không?"

"Tốc độ của hai người cũng nhanh thật đấy, sao nói kết hôn là đã kết hôn ngay được vậy?" Hồ Thuỵ Tuyết đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới rồi lại từ trái qua phải, nhìn đến mức Thư Nhan cảm thấy hoảng sợ, hồi lâu sau cô ấy mới hỏi: "Không phải cô mang thai rồi đấy chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com