Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 370



"Anh có xác định lời nói của ông ta là thật không? Không phải vì muốn lấy căn phòng mà lừa dối anh đấy chứ?" Thư Nhan có lý do để nghi ngờ như vậy.

"Nếu như thật sự vì căn phòng đó mà ông ta nói dối như vậy thì anh cũng nhận." Vì phòng ở mà không tiếc tự nhận mình là kẻ bị cắm sừng, vậy thì anh cũng chẳng còn gì để nói cả.

"Căn phòng đó là tấm lòng mà ông bà nội để lại cho anh, anh đưa tiền..." Thư Nhan chần chừ nói.

Phương Trạch Vũ khẽ cười một tiếng: "Chẳng ai có thể phủ nhận được tình cảm của anh với ông bà nội, ông bà chính là ông bà nội ruột của anh và anh cũng là cháu nội ruột của ông bà. Thế nhưng... Phương Kiến Hoa là con ruột của ông bà, Phương Trạch Hào là cháu nội ruột của ông bà, coi như anh giúp ông bà nội đi."

Ông cụ để lại cho anh căn phòng khoảng ba mươi mét vuông, dựa theo giá nhà ở gần đó thì giá trị khoảng một trăm hai mươi nghìn tệ.

"Tôi biết ông bà nội để lại không ít đồ nhưng những thứ đồ gia truyền tôi không cần, những thứ khác có thể để lại cho tôi không? Coi như bán lại cho tôi cũng được." Lúc Phương Trạch Vũ được thả ra thì những đồ vật trong nhà của ông bà nội đã được dọn đi từ sớm rồi, quả thật không để lại cho anh cái gì. Lúc anh tới tìm Vương Tử Cúc lấy thì bà ta lại nói đã đốt đi hết rồi, những vật tưởng niệm anh muốn giữ lại cũng không còn nữa.

Phương Kiến Hoa lấy ra một chiếc hòm gỗ từ phía sau nói: "Tôi mang đến cho cậu."

Đây là chiếc hòm gỗ mà ông cụ làm cho Phương Trạch Vũ sau khi anh tới Nam Thành, anh vẫn luôn dùng nó, nhìn thấy chiếc hòm này hốc mắt Phương Trạch Vũ lại đỏ lên.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng vuốt ve một chút rồi gật đầu, xách theo chiếc túi đen trên tay đưa nó cho Phương Kiến Hoa: "Căn phòng kia có giá một trăm hai mươi nghìn tệ, những thứ khác tôi không tính cẩn thận ở đây có tổng cộng một trăm năm mươi nghìn tệ. Từ nay về sau chúng ta không còn một chút quan hệ nào nữa."

Phương Kiến Hoa im lặng nhìn chằm chằm chiếc túi hồi lâu: "Không cần nhiều như vậy, đưa tôi sáu mươi nghìn tệ là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Muốn lấy được số tiền này cũng không đơn giản như vậy, còn phải ký tên nữa." Phương Trạch Vũ lấy ra một tờ giấy khế ước để Phương Kiến Hoa ký tên lên trên đó: "Số tiền này không phải tôi cho ông là tôi thay ông bà nội đưa."

Hồi lâu sau Phương Kiến Hoa mới nhận lấy tiền, ông ta nhìn Phương Trạch Vũ rồi nghiêm túc nói: "Ông bà nội của cậu đến c.h.ế.t vẫn còn nhớ thương cậu, bọn họ vẫn luôn nói với tôi cậu là cháu đích tôn của bọn họ. Cậu với tôi không có quan hệ gì nhưng cậu thường xuyên tới thăm bọn họ một chút nếu không tôi lại sợ bọn họ báo mộng."

Phương Trạch Vũ cúi đầu: "Không cần ông nhọc lòng, đó là ông bà nội của tôi cho nên đương nhiên tôi sẽ đi thăm bọn họ rồi."

Phương Kiến Hoa gật đầu rồi cầm tiền rời đi.

Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ cầm một chiếc hòm gỗ trở về nên hỏi: "Từ đâu ra thế?"

"Là đồ trước kia anh dùng, anh còn tưởng rằng bị đốt rồi." Phương Trạch Vũ nhìn tới ổ khoá trên hòm gỗ, nó vẫn luôn được khoá lại nhưng chìa khoá đã không còn từ lâu, mà anh cũng được coi như là một nửa chuyện gia về mở khoá.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng mở khoá ra, bên trong là những tấm giấy khen thời anh còn đi học, còn có cả chiếc s.ú.n.g cao su và ná anh chơi lúc còn nhỏ. Ngoại trừ những thứ này thì còn có một chiếc áo khoác len sợi, hai đôi giày vải. Anh cẩn thận lấy ra từng cái một, mỗi một lần lấy ra đều sẽ kể một chút chuyện xưa trong đó cho Thư Nhan nghe.

"Chắc chắn là đôi giày vải và áo khoác len sợi này là do tự tay bà nội làm ra, chỉ đáng tiếc không kịp tặng cho anh." Nước mắt của Phương Trạch Vũ chảy dọc theo chiếc mũi cao thẳng, từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh cầm lấy chiếc hộp bọc bằng vải bố ở một bên ra: "Đây là huân chương mà anh nhận được lúc còn ở quân đội, bà nội vẫn thường xuyên lấy ra xem. Lúc nào bà cũng rất tự hào về anh nhưng cuối cùng anh lại phải ngồi tù, nhất định là ông bà nội sẽ rất mất mặt với mấy người bạn già."

TBC

"Chắc chắn là ông bà nội sẽ tin tưởng anh, ông bà chỉ đau lòng cho anh thôi." Thư Nhan nắm lấy tay Phương Trạch Vũ.

Ở trong một góc còn để một chiếc hộp gỗ nhỏ, Phương Trạch Vũ cầm lấy, đây là bảo bối của bà nội. Anh cẩn thận cầm lên rồi mở ra xem, bên trong có một đôi hoa tai bằng vàng còn có cả một bức thư.

Tuy rằng là hộp của bà nội nhưng bức thư quả thật là do ông nội viết. Ở trong thư ông bà nói chắc là không thể chờ được đến khi anh về nữa rồi cho nên thừa dịp lúc còn đang có sức viết cho anh một bức thư.


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com