Bàn tính trong tay chưởng quầy gõ lách cách, giọng vang dõng dạc:
“Một ngàn bốn trăm bốn mươi bảy đồng tiền. Hai vị vào đây, ta lập hóa đơn rồi lấy tiền.”
Một ngày kiếm được hơn một lạng rưỡi bạc, hai mẹ con dâu vui mừng khôn xiết, trái tim đập thình thịch, nhất là Trần Nhược Lan, bà không dám tin cả đời mình có ngày sống sung túc như thế.
Cầm tiền xong, chưởng quầy lại hỏi:
“Thứ dược liệu này, hai vị còn có thể tìm được nữa không?”
Nhiều phương thuốc cần đến bán hạ, đặc biệt loại mọc tự nhiên hiếm hoi, chưởng quầy sợ chỉ mua được một lần rồi thôi, nên hỏi rõ.
Vu Xuân Miêu cười đáp:
“Chưởng quầy yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng tìm thêm, có lẽ vẫn còn chút ít.”
Thực ra nàng biết trong núi vẫn còn rất nhiều, nhưng phải dè chừng kẻo bị ép giá.
Ra khỏi hiệu thuốc, hai mẹ con dâu liền tới Dư thị Chính Cốt. Vừa bước chân vào cửa, đã nghe từ phòng trong vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, khiến cả hai không khỏi dựng tóc gáy.
Tiếng kêu dần tắt, Dư đại phu lau tay bước ra, tạp dề trắng còn dính vết máu, lông mày rậm điểm bạc dựng ngược, ánh mắt sắc bén.
Một thân nhân vội hỏi:
“Dư đại phu, thế nào rồi ạ?”
Dư đại phu không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Không có gì lớn, nghỉ một lát sẽ ổn. Đứt một ngón chân mà kêu như mổ heo, đến như đại lang nhà họ Tề gãy chân còn không lên tiếng lấy một câu.”
Vu Xuân Miêu nghe nhắc tới liền nhìn Tề mẫu dò hỏi.
Trần Nhược Lan gật đầu cười khổ:
“Đại lang mà Dư đại phu nói chính là Tề Trung nhà này đấy.”
Trần Nhược Lan tiến lên, dè dặt hỏi:
“Dư đại phu, liệu bây giờ người có rảnh không ạ?”
Dư đại phu ngẩng mặt, sắc mặt không vui:
“Bà mà không tới nữa thì xương cốt thằng nhóc họ Tề kia lành luôn rồi. Sau này chỉ sợ thành tàn phế, thỉnh thoảng đau nhức tận xương tủy.”
Với một đại phu, hắn ghét nhất người nhà có bệnh mà không chịu chữa trị.
Trần Nhược Lan vội vã đẩy Vu Xuân Miêu lên phía trước, nói nhỏ:
“Này là nàng dâu của Trung nhi, hôm nay chính là muốn hỏi đại phu cách chữa trị.”
Rồi bà trốn ra phía sau, vừa đi vừa nói nhỏ:
“Miêu nhi đại phu này dữ quá, nương cũng sợ.”
Vu Xuân Miêu khẽ cúi mình, cười dịu dàng:
“Dư đại phu, con muốn hỏi, chân của Tề Trung phải chữa thế nào? Nay trong nhà gom góp được chút bạc, không thể chậm trễ nữa.”
Dư đại phu hừ lạnh, càng tỏ vẻ khó chịu:
“Chữa thế nào ư? Đập gãy xương rồi nối lại, uống thuốc một tháng, ba mươi lạng bạc. Đã chuẩn bị đủ bạc chưa?”
Vu Xuân Miêu bị dáng vẻ nghiêm khắc của đại phu làm cho giật mình, nhưng liền lấy lại bình tĩnh, hỏi khéo:
“Có thể trả góp được không ạ?”
Chờ gom đủ ba mươi lạng thì chân Tề Trung đã không cứu nổi, chỉ còn cách vừa chữa vừa trả bạc.
Dư đại phu nghĩ một lát, đáp:
“Được. Mỗi lần năm lạng, sáu ngày một đợt, khiêng người tới thì chữa ngay. Chữa xong thì khiêng về, tự mình thay thuốc. Tiền hết thuốc ngừng.”
Vu Xuân Miêu tính toán nhanh trong đầu, sáu ngày một đợt, gom năm lạng không phải chuyện quá khó. Nàng liền đồng ý, hẹn ngày tới đưa người sang.
Ra khỏi y quán, Trần Nhược Lan vẫn chưa hoàn hồn, không ngừng vỗ ngực:
“Ôi trời, dọa c.h.ế.t ta rồi. Đại phu ấy mà dựng ngược lông mày, trợn mắt nhìn thì ta không dám nói câu nào!”
Vu Xuân Miêu lại nghĩ khác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương à, người như đại phu ấy thường là bậc có tài lại ngay thẳng, ăn nói có phần cứng rắn cũng chẳng sao. Trị bệnh cứu người là hàng đầu.”
Dư đại phu nổi danh trong vùng mười dặm tám làng, lạnh lùng nhưng chính trực, hết lòng với người bệnh. Dáng vẻ “không có bạc đừng hòng vào cửa”, thực ra là nghiêm túc giữ tròn bổn phận.
Trần Nhược Lan thầm nghĩ, nàng dâu tuổi còn nhỏ mà sao nhìn người thấu đáo đến vậy.
Bà lại băn khoăn:
“Xuân Miêu này, chân của Trung nhi chữa trị chẳng phải chuyện nhỏ. Ta nghĩ nên báo cho nhị lang một tiếng. Dù gì cũng là con trong nhà, muốn thăm phải mang chút quà.”
Vu Xuân Miêu chẳng nói hai lời, dắt mẫu thân đi mua một gói thuốc lào, thêm một cân thịt ba chỉ, một cân thịt nạc. Vừa nhìn thấy thịt, bụng nàng đã réo lên thèm thuồng.
Nàng âm thầm than thở, xuyên qua thời không chẳng được tặng cho chút kim chỉ gì, chỉ thêm cơn thèm thịt ngày càng lớn.
Vào tới cổng sân nhà Tiêu thợ mộc, cổng mở toang, trong sân mấy người đàn ông đang làm việc.
Trần Nhược Lan gọi lớn:
“Nguyên nhi! Nguyên nhi!”
Tề Nguyên nghe tiếng gọi, đặt bào gỗ xuống chạy ra cổng. Thân hình vạm vỡ, nét mặt mang khí khái nam nhi, tuy không cao lớn như đại ca nhưng đường nét khuôn mặt cũng khá giống.
“Nương đến sao? Con mấy ngày nữa sẽ về mà?”
Tề Nguyên liếc nhìn Vu Xuân Miêu, chỉ gật đầu một cái, không chào hỏi gì.
Vu Xuân Miêu hơi bực, thầm nghĩ tiểu thúc này sao lại vô lễ, chẳng đáng yêu như Tề Vinh.
Trần Nhược Lan liền giới thiệu:
“Đây là đại tẩu của con, nhờ nàng ấy mà trong nhà mới có bạc chữa chân cho đại ca con. Hai ngày nữa Trung nhi sẽ tới chỗ Dư đại phu Chỉnh Cốt, nên đặc biệt qua đây nói với con một tiếng.”
Mèo Dịch Truyện
Tề Nguyên nghe xong thoáng ngạc nhiên, tân tẩu tử không phải kẻ ngốc, lại biết kiếm bạc giúp nhà?
Vu Xuân Miêu nhét gói thuốc lào vào tay Tề Nguyên, dặn:
“Đây là quà cho sư phụ đệ, hai ngày nữa nhớ xin nghỉ, đến y quán giúp cõng đại ca nhé.”
Tề Nguyên hơi lúng túng, rồi khom lưng gọi một tiếng:
“Đại tẩu.”
Vu Xuân Miêu gật đầu tạm hài lòng,
“Nhớ đến đó, tẩu còn phải về chuẩn bị làm thịt cho Vinh nhi ăn nữa.”
Tề Nguyên liếc nhìn cái gùi trên lưng tẩu tử, định hỏi sao mà kiếm ra nhiều thịt thế, nhưng phía sau đã có tiếng gọi giục:
“Tề Nguyên! Nêm xong rồi, khung gỗ xong chưa?”
Trần Nhược Lan liền đẩy con trai vào trong:
“Đi làm đi, nhớ hai ngày nữa đến đấy, trong nhà không ai có thể khiêng đại ca con đâu.”
Vu Xuân Miêu trong lòng vui vẻ vô cùng, một ngày kiếm hơn một lạng, nghĩ đến cơm trắng thịt kho mà mừng không nói thành lời. Suốt dọc đường về, nàng và Tề mẫu vừa đi vừa cười nói, nét mặt rạng rỡ.
Về tới nhà, đã thấy Tề Trung đứng đợi ở sân. Hắn định đưa tay tháo gùi cho nàng, nhưng trong mắt Vu Xuân Miêu, dáng vẻ dang tay ấy rõ ràng là muốn ôm.
Nàng vui quá, không kìm được, chạy lại trước mặt, hai tay vòng qua eo Tề Trung, nhẹ nhàng ôm chặt.
“phu quân, hôm nay thiếp kiếm được một lạng rưỡi bạc! Đã thương lượng với Dư đại phu rồi, hai ngày nữa sẽ đưa chàng tới chữa chân.”
Trần Nhược Lan thấy vậy liền đỏ mặt, vội chạy vào trong sân, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.
Tề Trung bị bất ngờ, đứng ngây người như tượng gỗ, hai tay không biết để đâu. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, trái tim trong lồng n.g.ự.c như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn quên cả thở, chỉ biết nhìn cái đầu nhỏ mềm mại đang vùi trong n.g.ự.c mình, hơi thở thơm mát của tẩu tử xuyên qua lớp áo truyền đến lồng ngực, cả người hắn run rẩy như vừa qua trận gió lớn.
Vu Xuân Miêu ôm một lúc rồi mới buông ra, Tề Trung vẫn còn lặng người, mãi chưa lấy lại bình tĩnh, tay giơ lên nửa chừng mà quên hạ xuống.
Trong đầu chỉ còn lại hình bóng của nàng, cái ôm chàng mong đợi bao ngày nay rốt cuộc cũng tới, mà lại tới bất ngờ đến thế.
Đúng lúc ấy, Tề Vinh cõng gần đầy một gùi bán hạ về, vừa bước vào sân đã thấy đại ca mặt đỏ tía tai, ngơ ngác đứng bất động.
“Đại ca, huynh làm gì mà đứng ngẩn ra đó vậy?”
Tề Vinh ngạc nhiên hỏi.
Tề Trung bị tiểu đệ gọi, vội vàng lấy lại thần trí, hít thở sâu mấy lần rồi lặng lẽ quay vào bếp làm cơm.