Xuyên Không - Nàng Giả Danh Quả Phụ -Mang Song Nhi Cải Mệnh Phát Tài

Chương 6



 

Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên vẫn còn chần chừ do dự, Thịnh Kiều thì đã hạ quyết tâm, ra ngoài đến nhà Ngũ Đại Nương một chuyến.

 

Nhà nàng dọn đến Thạch Đầu thôn chưa đầy ba năm, Ngũ Đại Nương là chủ căn nhà lụp xụp thấp bé của họ, là một người rất lương thiện. Ngày thường bà cũng rất quan tâm chăm sóc nguyên chủ, một là vì đồng cảm, hai là vì lang nhi bà, Lưu Đại Hổ, thích nguyên chủ, thực lòng muốn cưới nguyên chủ về làm tức phụ.

 

Nhưng tiếc là nam nhân trụ cột trong nhà không đồng ý, nên cứ thế kéo dài.

 

Thịnh Kiều lần theo ký ức đi đến trước một sân nhỏ, khẽ nâng cao giọng.

 

"Ngũ Đại Nương, người có ở nhà không?"

 

"Ấy, có đây!"

 

Ngũ Đại Nương đi ra, ngạc nhiên nhìn người đứng ngoài sân, "Kiều nha đầu, con khỏi bệnh rồi sao? Không có chuyện gì chứ, vào trong nói đi."

 

"Vâng, đều khỏi rồi."

 

Thịnh Kiều mỉm cười gật đầu, "Ca ca đều đã nói với con rồi, hôm đó là Lưu thúc và Đại Hổ ca đã cứu con về, người còn đưa t.h.u.ố.c đến cho con, con đặc biệt đến để cảm tạ."

 

"Tạ ơn gì chứ, đều là hàng xóm láng giềng trong thôn cả mà..."

 

Hai người vừa nói chuyện, đã thấy Lưu Đại Hổ vội vàng bước ra, khuôn mặt đen sạm chất phác mang theo vẻ e thẹn, không tự chủ được nhìn gương mặt tươi cười của nàng mấy lần.

 

"...Ưm, muội, muội khỏi rồi sao?"

 

Thịnh Kiều vẫn mỉm cười, "Khỏi rồi, đa tạ Đại Hổ ca."

 

"Ưm, ha, không, không có gì, không cần tạ..."

 

Ngũ Đại Nương rất mất mặt liếc ngang người lang nhi ngốc nghếch, "Kiều nha đầu, vào nhà ngồi đi, ta vừa tráng ít bánh bao thô đó, ăn chút rồi lấy ít về cho Cha và ca ca con."

 

"Con không ngồi đâu đại nương, chỉ là con đến để nói lời đa tạ người thôi, không chỉ vì chuyện cứu mạng lần này, mà còn vì mấy năm nhà con đến Thạch Đầu thôn, đều nhờ có người thường xuyên quan tâm chiếu cố."

 

"Ôi chao, nói những lời này làm gì chứ."

 

Thịnh Kiều gật đầu với hai người, "Vậy người cứ bận việc đi, con xin cáo lui trước."

 

Lưu Đại Hổ đứng ở cổng sân nhìn theo bóng lưng gầy gò nhỏ bé kia, thần sắc ảm đạm.

 

Ngũ Đại Nương khẽ thở dài, "Lang nhi, con giờ đã là người có hôn sự rồi, sau này trước mặt người ngoài không thể cứ nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta như thế nữa, cẩn thận để cha con thấy lại mắng cho. Ai, cô nương này thật là tốt đấy, chỉ là không có duyên với con..."

 

Vào buổi chạng vạng, Thịnh Kiều cùng Thịnh Nguyên lại đi chợ một chuyến, thuê một cỗ xe bò về.

 

Thịnh Kiều ngay cả những bát đĩa, xoong nồi sứt mẻ cũng không lấy, chỉ ôm ba tấm chăn đệm rách trong nhà, giúp ca ca khiêng phụ thân lên xe bò, lợi dụng màn đêm tĩnh lặng rời khỏi thôn.

 

Trời rét căm căm, trên đường không một bóng người, đường tuyết tan thành bùn lầy khó đi. Hai huynh muội một người kéo dây bò, một người đẩy phía sau, thở hổn hển.

 

Ba người trong gia đình mất gần một canh giờ mới vào được chợ. Thịnh Kiều lần theo ký ức rẽ vào một con hẻm nhỏ, dừng lại trước một căn nhà sân giản dị, thở dốc một lúc mới tiến lên gõ cửa.

 

Kẽo kẹt.

 

Mở cửa là một lão phụ tóc bạc phơ, nheo mắt nhìn hồi lâu.

 

"Ôi chao, tiểu cô nương là con sao."

 

Thịnh Kiều mỉm cười gật đầu, "Hà lão thái, chúng con muốn tá túc một đêm, đây là Cha và ca ca của con như đã nói với người."

 

Lão phụ nhìn người trên xe và người nam tử cao gầy đang run rẩy vì lạnh, ánh mắt lộ vẻ thương xót.

 

"Được được, vào trước đi, tội nghiệp quá..."

 

Thịnh Kiều buộc xe bò vào góc sân, rồi mới bước vào căn nhà cấp bốn bên cạnh, nhanh nhẹn giúp Thịnh Nguyên khiêng phụ thân lên giường gỗ nằm nghỉ.

 

Hà bà tử bưng một chậu cháo nóng hổi vào.

 

"Trước hết cứ uống chút gì đó nóng hổi để làm ấm người đã, thời tiết này sao lại ra ngoài vào giữa đêm khuya vậy chứ. Ca ca của Kiều nhi, con ra hiên ôm ít củi khô vào đi, ở đây có lò sưởi đó, đốt lên cũng có thể xua đi hơi lạnh, Cha con đang bệnh không thể để bị cảm lạnh được..."

 

"Ồ... được."

 

Hà bà tử rất nhiệt tình, giúp đỡ một hồi bận rộn, trong nhà cuối cùng cũng ấm áp hơn nhiều, Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên vô cùng cảm kích liên tục nói lời đa tạ.

 

"Ôi chao, tạ ơn gì chứ, ban ngày ta đang sửa góc cổng sân, suýt chút nữa thì trượt ngã, là nha đầu nhà các ngươi đi ngang qua đỡ ta một tay nên mới không bị ngã đấy. Đều là bà con làng xóm cả, con giúp ta ta giúp con chẳng phải là lẽ đương nhiên sao."

 

Thịnh Kiều mỉm cười gật đầu: “con cũng vừa hay đi ngang qua nhìn thấy, tiện tay đỡ một chút thôi, thái thái còn giữ con lại uống một bát cháo nóng nữa.”

 

Hà lão thái mỉm cười xua tay: “Chắc đều mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Kiều nha đầu, con cứ vào phòng ngủ với ta nhé.”

 

“Dạ vâng, lão thái thái, con xoa bóp chân cho Cha xong sẽ sang ngay.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ôi, đúng là hài tử ngoan.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Đợi Hà lão thái đi ra ngoài, Thịnh Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Đây không phải khách điếm sao?”

 

Thịnh Kiều xoa nóng hai tay, vén chăn đắp chân phụ thân, thuần thục xoa bóp những cơ bắp đang teo tóp.

 

“Không phải. Con cái của lão thái đều ở huyện thành, ở đây chỉ có lão thái và lão trượng sống thôi. Cuối năm trước lão trượng của người qua đời, căn phòng này liền bỏ trống. Con vốn định tới chợ làm ăn, nên mới nhiều lời hỏi thử xem có thể cho thuê không. Lão thái nói đằng nào thì người cũng sống một mình, con muốn đến ở lúc nào cũng được.”

 

Thịnh Liêm cảm thấy bắp chân được xoa bóp ấm áp, dễ chịu thở phào một hơi: “Vậy ta và ca ca con là nam nhân, dù sao cũng không thể ở lâu đây được phải không?”

 

Thịnh Kiều lắc đầu mỉm cười nói: “Chưa nói hết mà. Lão thái lại kể nhiều chuyện về con cái của người ở huyện thành, nên con liền tạm thời đổi ý, nói rằng con muốn đưa Cha đi huyện thành khám bệnh, mấy ngày này có thể qua đây tá túc một đêm, đợi trời sáng rồi tìm xe đi huyện thành. Hà lão thái liền lập tức đồng ý.”

 

Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên bỗng nhiên gật đầu, cũng rất đỗi kinh ngạc.

 

Nha đầu nhà mình xưa nay vốn nhút nhát yếu đuối, ngoài ở nhà nói nhiều chút ra, bên ngoài cơ bản đều ít nói. Mấy ngày nay sao lại lanh lợi lanh miệng thế.

 

Thịnh Kiều kết hợp ký ức của nguyên chủ và những huyệt vị mà mình hiểu sơ qua từ thời hiện đại, cẩn thận xoa bóp một hồi mới dừng tay, đắp lại chăn ngay ngắn rồi đứng dậy.

 

“Ngủ sớm đi. Ca ca chú ý cái lò than, cửa đừng đóng kín mít, hé một nửa cho thoáng khí.”

 

“Ừ, muội cũng ngủ sớm đi.”

 

Thịnh Liêm nhìn căn phòng nhỏ sạch sẽ, toàn thân ấm áp, trái tim bất an cũng hơi yên ổn trở lại.

 

“A Nguyên, con có thấy muội muội con có chút, ừm, có chút thay đổi không?”

 

Thịnh Nguyên liên tục gật đầu: “Muội ấy tỉnh lại sau hôn mê là con đã phát hiện rồi, hình như, hình như hoạt bát hơn nhiều, nói năng làm việc cũng dứt khoát lanh lợi lắm...”

 

“Với lại, nếu con không nghe nhầm, mấy câu muội ấy nói khi bị bệnh hình như là quan thoại. Kiều Kiều sao lại biết nói quan thoại chứ? Như hôm nay, muội ấy đột nhiên nói chúng ta dọn đi là dọn đi ngay, quyết đoán mạnh mẽ vô cùng. Nếu là trước đây, muội muội chắc chắn phải hỏi qua ý kiến chúng ta, nghe lời chúng ta chứ.”

 

“Ai...”

 

Thịnh Liêm vươn tay sờ lên đầu gối tê dại, đầy vẻ xót xa.

 

“hài tử này ngày thường luôn nhớ thương nương nó, cau mày ủ dột. Chắc là bệnh một trận rồi nghĩ thông suốt chăng. Ta luôn lo lắng nó nhút nhát ra ngoài sẽ bị người khác ức hiếp, nhưng lại không có cách nào không cho nó ra khỏi nhà. Giờ có sự thay đổi thế này cũng là chuyện tốt...”

 

Ngủ một giấc đến sáng, Thịnh Kiều đi ra đầu phố trả lại xe bò đã thuê, thuê một cỗ xe ngựa tiện đường đi huyện thành quay về, cố ý nhét vài đồng tiền đồng cho Hà lão thái rồi mới lên xe vẫy tay từ biệt.

 

Xa phu là một thương hộ chuyên chở hàng, trong thùng xe làm bằng gỗ khá rộng rãi, bên cạnh đặt ít đồ lặt vặt của xa phu. Một nhà ba người ngồi trên hai tấm chăn nệm, đắp một tấm, cũng không cảm thấy quá xóc nảy.

 

Thịnh Kiều lấy ra một túi da bò đựng đầy nước và một bọc giấy cỏ đựng bánh bao.

 

“Ăn chút gì đi, còn bốn canh giờ đường nữa. Cha, người cảm thấy thế nào, có khó chịu không?”

 

“Không, đang dễ chịu lắm. Tối qua trong phòng ấm áp ngủ rất ngon, sáng dậy cổ họng cũng không còn ngứa nữa.”

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Nàng từng làm việc lặt vặt ở tiệm t.h.u.ố.c Bắc thời hiện đại, cũng từng thấy các sư phụ trong tiệm giúp người ta nắn xương xoa bóp. Nàng ta đặc biệt kiểm tra qua, chân của Thịnh Liêm ban đầu hẳn chỉ là gãy xương. Bởi vì không được nắn xương kịp thời lại nằm liệt giường đã lâu, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, liên tục ốm đau làm lỡ mất việc điều trị, sau khi cơ bắp teo tóp và xương khớp bị lệch mới không thể đi lại được. Nhưng bóp vào hai chân vẫn có cảm giác đau, không phải là tê liệt thần kinh.

 

Thịnh Kiều c.ắ.n một miếng bánh bao, vẻ mặt đầy khao khát nhìn phong cảnh lướt qua ngoài khe cửa sổ.

 

“Đợi chúng ta ở huyện thành ổn định rồi, con sẽ mở cửa hàng làm ăn, kiếm tiền đưa Cha đi khám bệnh. Ca ca thì quay lại huyện học đọc sách, bù đắp công khóa cho tốt, vì nhà chúng ta mà giành về một công danh.”

 

Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên nhìn nhau, trên mặt cũng lộ ra một tia hy vọng và khao khát.

 

Đức Khánh huyện thành

 

Sắp hoàng hôn, cỗ xe ngựa dừng ở một giao lộ đông đúc. Thịnh Kiều lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, thở phào một hơi dài, nửa đứng nửa cúi người hoạt động tay chân.

 

Bốn canh giờ chính là tám giờ đồng hồ, cả người nàng ta gần như tê liệt rồi. Đây vẫn là ở trong một huyện nhỏ, hèn chi người xưa đi lại thường mất cả nửa tháng trời.

 

“Đến huyện thành rồi đó, ta chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi, còn phải đi mấy dặm đường đến nhà thân thích của ta để tá túc nữa.”

 

“Vâng.”

 

Thịnh Nguyên đáp một tiếng, cõng phụ thân xuống xe trước. Thịnh Kiều vác chăn bông đã buộc gọn theo sau, đưa bạc vụn trong tay cho xa phu.

 

“Đa tạ đại thúc. Đại thúc, người có biết gần đây có chỗ nào cho thuê phòng giá rẻ hơn không? Cha con đang bệnh, dù sao cũng phải tìm chỗ ở trước đã.”

 

Xa phu nhận tiền, mỉm cười gật đầu, chỉ vào con hẻm phía trước: “Đi vào phía kia cứ đi thẳng, càng xa đường phố chính thì càng rẻ hơn chút. Nhưng ở huyện thành này thuê phòng thì cần phải có khế ước bản địa đó, nếu không thì chỉ có thể ở khách điếm thôi.”

 

Thịnh Kiều mỉm cười gật đầu: “Cha của con vốn là người ở đây, có mang theo khế ước đó. Vậy thì đa tạ đại thúc nhé, người đi đường cẩn thận, làm ăn phát đạt, thuận buồm xuôi gió!”

 

“Ôi chao, được được, nha đầu nói chuyện thật lanh lợi...”

 

Xa phu cười ha hả rời đi. Thịnh Kiều liếc nhìn cả con phố sầm uất nhộn nhịp, tràn đầy tự tin thở phào một hơi, nhấc chân bước vào con hẻm.