Thịnh Kiều c.ắ.n nhỏ một miếng bánh nướng từ từ nhai, những cái còn lại gói lại nhét vào lòng ngực.
Cũng là một ít bột mì trắng trộn với bột mì thô, nhưng nướng đủ lửa, nhai thấy khá thơm và no bụng.
“Đại ca, ta muốn mua chút bột mì thô và gạo lứt, xin hỏi mua ở đâu ạ?”
Chủ quầy hào phóng chỉ về phía trước: “Bên kia có một tiệm tạp hóa, gạo mì gì cũng có.”
“Đa tạ.”
“Ha ha, không cần không cần, muội muội khách khí quá…”
Thịnh Kiều bước vào tiệm tạp hóa khá đông người, cũng không lên tiếng, quan sát các loại hàng hóa, thầm ghi nhớ giá cả, khi bà chủ lần thứ ba ném ánh mắt nghi ngờ tới, nàng quay người đi ra ngoài.
Sau khi dạo chơi trên ba con phố sầm uất được một canh giờ, đã giữa trưa, Thịnh Kiều mới quay về nhà.
Vừa vào thôn đã thấy mấy phu nhân tụm năm tụm ba dưới gốc cây ở đầu làng trò chuyện, Thịnh Kiều cố ý chậm bước lại.
"...là gặp phải quỷ sao?"
"Chắc chắn rồi, nghe nói hắn sợ đến mức đái ra quần, vừa khóc vừa chạy về nhà, rồi sau đó sốt cao, miệng không ngừng kêu có ma!"
"Ôi chao, không phải là đụng phải thứ gì đó xui xẻo chứ?"
"Vậy thì hay quá rồi, cái tên lưu manh này suốt ngày trộm gà bắt chó, ta đã bảo sớm muộn gì cũng bị trời phạt!"
Thịnh Kiều khẽ nhướng mày.
Người xưa vốn mê tín, dễ dàng tin vào những chuyện ma quỷ này, ngay cả một tên lưu manh trần trụi như Hà Nhị Ngưu cũng vậy, nên sau khi đ.á.n.h người, nàng mới nghĩ ra ý giả quỷ.
Ở chợ, nàng chỉ tiêu năm đồng tiền của Hà Nhị Ngưu, còn trong túi tiền có bao nhiêu, nàng vẫn chưa biết. Trên đường cũng không dám lấy ra đếm, nhưng nhìn vào chất liệu vải và đường kim mũi chỉ đều khá tinh xảo, lại có chút trọng lượng, hẳn là một khoản đáng kể.
Nàng cũng không sợ Hà Nhị Ngưu kể chuyện hôm nay ra ngoài, dù sao sau này nàng cũng không xuất giá, cái thứ danh tiếng vớ vẩn kia cũng chẳng cần bận tâm. Nàng chỉ sợ hai huynh đệ nhà đó sau này đến gây phiền phức cho gia đình.
Phụ thân nàng bại liệt, ca ca thì không chịu đòn, vì vậy, nàng cũng không định ở lại cái thôn này nữa.
Từ xa trông thấy cửa sổ nhà mình bốc lên cuồn cuộn khói đen, Thịnh Kiều vô cùng bất lực lắc đầu, bước nhanh hơn.
Vị ca ca này của nàng phẩm hạnh đều tốt, hiếu thảo với phụ thân lại rất yêu thương nàng, nhưng chỉ là đọc sách nhiều quá nên có chút ngây ngốc.
Tên mọt sách đang nấu món canh mì sợi rau dại ăn sáng, nhưng mì sợi hơi to, bên ngoài đã nhừ nát mà bên trong vẫn chưa chín.
Thịnh Kiều vào nhà đặt gùi xuống, rút mấy cành củi trong bụng bếp ra, thông khí một hồi, cầm muỗng múc mì sợi cắt thành miếng nhỏ, rắc chút muối vào nồi múc ra hai bát, rồi cầm quạt tre xua đi làn khói dày đặc trong nhà.
"Ca ca, bưng vào đi."
Thịnh Nguyên vẻ mặt hổ thẹn gật đầu, "Của muội đâu, ta đã chia thành ba bát..."
"muội không ăn."
Thịnh Kiều vừa nói vừa đóng chặt cửa sổ, giục ca ca bưng bát vào trong nhà, rồi mới lấy hai gói giấy cỏ trong lòng ra.
Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên ngây người nhìn những chiếc bánh bao và bánh bao trải ra, nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn nàng.
"Kiều Kiều, cái này, cái này ở đâu ra vậy?"
"Cứ ăn đi đã, ăn xong rồi nói."
Thịnh Kiều cầm bánh bao thịt nhét cho phụ thân, bánh bao chay đưa cho ca ca, còn mình thì xé một miếng bánh bao nhỏ.
Thịnh Liêm bẻ đôi cái bánh bao, mím môi nhìn chằm chằm vào nhân thịt vụn bên trong, rồi đưa cho hai huynh muội.
"Các con ăn thịt đi, Cha thích ăn chay hơn..."
"Cha, người ăn hết đi, ăn xong mới có sức nghe ta nói."
Thịnh Nguyên vừa c.ắ.n bánh bao chay vừa húp một ngụm canh bột, liên tục gật đầu, "Cha, người cứ ăn đi, bánh bao chay của ta cũng rất ngon."
Hạt Dẻ Nhỏ
Sau một hồi từ chối, thấy nữ nhi đã nổi giận, Thịnh Liêm mới dè xẻn ăn nửa chiếc bánh bao thịt và nửa miếng bánh bao với một bát canh bột, phần còn lại nhất quyết giữ lại cho bữa sau.
Thịnh Kiều cũng không khuyên nữa, lấy chiếc túi tiền trong lòng ra, kể đơn giản chuyện Hà Nhị Ngưu muốn bắt nạt nàng, và nàng đã giả quỷ lừa tiền hắn.
Đương nhiên, nàng lược bỏ đoạn mình đã đạp vào hạ bộ và đ.á.n.h người.
"Cái gì?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Nguyên bỗng nhiên nổi giận, đứng dậy định đi lấy lưỡi hái, "Ta đi tìm hắn nói rõ phải trái!"
"Ngồi xuống!"
Thịnh Kiều cau mày quát khẽ một tiếng, "Hai huynh đệ nhà họ Hà là loại người gì, là lưu manh du côn, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nếu có thể nói lý lẽ thông suốt thì đâu còn là lưu manh nữa."
Hơn nữa, huynh có đ.á.n.h thắng được người ta không?
Thịnh Nguyên nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng hắn dám đối với muội khinh suất vô lễ như vậy, cứ thế bỏ qua thì sau này còn vô vàn tai họa!"
"Muội biết, ca ca huynh cứ ngồi xuống nghe muộinói hết đã."
Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên vẻ mặt âm trầm, Thịnh Kiều lại thoải mái đếm tiền.
"Trời ạ, chỗ này chắc phải hơn mười lạng bạc rồi chứ?"
Thịnh Liêm do dự đưa tay cân thử rồi gật đầu, nhưng ngữ khí đầy lo lắng, "Kiều Kiều, nhiều bạc thế này đủ cho nông dân ba năm sinh sống rồi, tên khốn nạn đó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu..."
Thịnh Kiều gật đầu, "Vừa rồi Con về đến đầu làng đã nghe mấy bà tám nói chuyện Hà Nhị Ngưu gặp quỷ mà ngã bệnh, chắc là thật sự bị con dọa sợ rồi. Túi tiền này cũng là hắn trộm mà có, chỉ cần con không thừa nhận thì ai có thể chứng minh tiền là của hắn?"
"Điều duy nhất con lo lắng là bọn chúng sẽ đến cướp, căn nhà này của chúng ta căn bản không thể phòng thủ được, vậy nên con đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn nên dọn đi càng sớm càng tốt."
Thịnh Liêm Và Thịnh Nguyên sững sờ, "Dọn đi?"
"Ừm, những cây t.h.u.ố.c ta hái này căn bản chẳng có tác dụng gì, bệnh tình của Cha không thể kéo dài thêm được nữa, cần phải tìm đại phu khám bệnh kê t.h.u.ố.c đúng cách. Ca ca năm nay cũng đã ngoài hai mươi rồi, nếu không đi thi khoa cử thì sẽ uổng phí bao năm đèn sách. Con muốn dùng số tiền này ra ngoài làm ăn nhỏ, cũng không đến nỗi ngồi không mà ăn hết."
"Vậy sao được?"
Thịnh Liêm lắc đầu mạnh, "Con là một cô nương chưa xuất giá, sao có thể ra mặt làm ăn buôn bán chứ, không được!"
Thịnh Kiều bất lực dang tay, "Cha, gia đình chúng ta giờ thế này, ngay cả ngày mai có đói c.h.ế.t hay không còn chẳng biết, người nghĩ ta còn bận tâm những điều này sao?"
"Hiện giờ ta chỉ mong có thể kiếm tiền chữa khỏi bệnh cho người, cung cấp cho ca ca lên kinh ứng thí. Sau này nếu huynh ấy có tiền đồ, vậy thì ta dù không xuất giá cũng có chỗ dựa."
Thịnh Nguyên rũ mắt, vẻ mặt lộ rõ sự hổ thẹn.
"Ta là ca ca, là trụ cột trong nhà, nhưng lại không thể chăm sóc Cha và muội muội, là ta vô dụng..."
Thịnh Kiều cười cất số bạc vào túi vải nhỏ của mình, rồi ném chiếc túi gấm màu sắc sặc sỡ vào lò than để hủy bằng chứng.
"Trước đây chúng ta có gì đâu, giờ lại có thêm mười mấy lạng bạc này, cớ gì còn thở ngắn than dài? Ta đã nghĩ kỹ rồi, tên Nhị Ngưu kia hẳn là tạm thời bị ta dọa sợ thôi, khi hắn hoàn hồn lại chắc chắn sẽ tìm đến gây phiền phức cho chúng ta, vậy nên chúng ta tốt nhất là nên chuyển đi ngay bây giờ."
Thịnh Nguyên sững sờ, "Muội muốn dọn ra chợ sao?"
"Không."
Thịnh Kiều lắc đầu, "Chợ cách đây quá gần, người trong thôn đều ra đó bán rau dưa, Hà Nhị Ngưu muốn tìm chúng ta cũng dễ dàng, dọn đi cũng coi như chưa dọn."
"Cha, vốn dĩ gia đình chúng ta không phải người của thôn này, ta muốn dọn về huyện thành. Ở đó người cũng quen thuộc hơn, ca ca cũng có thể an tâm tiếp tục đọc sách, chuẩn bị cho kỳ Hương thí vào mùa xuân năm sau. Phải đậu cử nhân thì mới có thể lên kinh tham gia Hội thí vào tháng tám, nếu không chờ thêm ba năm nữa, chuyện đại sự cả đời của ca ca sẽ bị lỡ dở mất."
Thịnh Kiều không hiểu rõ lắm về các kỳ Hương thí, Hội thí rắc rối của các sĩ tử thời cổ đại, nhưng ký ức của nguyên chủ lại ghi nhớ vô cùng rõ ràng.
Thôn mà Thịnh Liêm sinh ra rất gần huyện thành, chỉ là khi đó, không màng cha nương phản đối mà cưới Lâm Vãn Âm, rồi rời nhà, trải qua nhiều thăng trầm mới chuyển đến ngôi làng nhỏ bé nghèo nàn này.
Làm ăn buôn bán thì nhất định phải tìm nơi phồn hoa đô hội, vậy thì huyện thành là thích hợp nhất rồi.
Thịnh Liêm do dự cau mày, "...nhưng chi tiêu ở huyện thành không hề nhỏ, riêng chỗ ở của chúng ta đã là vấn đề lớn rồi, không có mấy lạng bạc thì không được."
"Con biết."
Thịnh Kiều suy nghĩ gật đầu, "Nhưng dù sao cũng tốt hơn là cứ ở đây chờ hai tên lưu manh nhà họ Hà đến gây sự. Cha, hôm nay con đã hỏi thăm mấy chủ quán và chưởng quỹ ở chợ rồi, thuê nhà ở huyện thành tuy đắt thật, nhưng người có sổ hộ tịch địa phương mà, nghe nói có thể giảm đi khá nhiều đấy."
"Thế nhưng cũng đắt hơn ở chợ bên này mà..."
"Không sao đâu, vạn sự khởi đầu nan, chúng ta có tiền trong tay, nhất định sẽ tìm được đường đi."
Thịnh Kiều đứng dậy thở ra một hơi dài, mỉm cười gật đầu.
"Vậy cứ quyết định thế đi, chúng ta đêm nay sẽ rời đi."