Xảo Nhi ngập ngừng một lát, kéo tôi ghé tai thì thầm: "Trước kia ở kinh thành, tôi nghe mấy tỷ muội nói, Nhị công tử này có chút quái gở. Mấy nha hoàn hầu hạ trong nhà thường xuyên bị hắn đánh đập tàn nhẫn, tính tình hắn bạo ngược, không coi ai ra gì."
Tôi gật đầu, lòng căm ghét hắn ta lên đến đỉnh điểm.
Quả nhiên phụ thân tôi nói đúng, loại người nhìn đã thấy "không ổn" trên bàn ăn thì đúng là không ra gì thật.
Tôi hỏi ca ca : "Huynh, Nhị công tử này nhất định phải gả sao?"
Anh trai im lặng một lúc, xoa đầu tôi: "Nhiêu Nhiêu, gia tộc đã che chở muội, muội cũng nên vì gia tộc mà làm chút gì đó."
Tôi nói thẳng: "Ca ca xem hắn ta đối xử với Xảo Nhi thế nào kìa! Trước kia có lẽ chúng ta còn môn đăng hộ đối, giờ chúng ta sa sút rồi, dù có quay về thì người nhà chúng ta cũng đã trải qua tai họa, sau này hắn ta chẳng phải vẫn khinh thường chúng ta sao? Cái dáng vẻ cao quý của hắn ta, sợ là muội khó mà xứng đôi."
Ca ca chỉ nói: "Đừng có giở chứng, Nhiêu Nhiêu."
Tôi ngồi trong phòng mình, dưới ánh đèn dầu lôi cuốn "Hương dã bảo giám" ra.
Nếu quay về, e rằng những thứ này cũng phải vứt bỏ hết.
Tôi mở sách ra, một tờ giấy thô rơi ra, là mấy chữ xấu xí vặn vẹo của Dư Thập Cửu, viết đầy "Tạ Tĩnh Nhiêu".
Nước mắt tôi bỗng chốc rơi xuống, làm ướt nhòe tờ giấy.
Tên hay đến đâu thì sao?
Vừa không lưu danh sử sách, vừa không khắc được lên bia, có lẽ nhiều năm sau cũng chỉ để lại một cái "bài vị".
Tôi nhớ lại những cuộc tranh đấu lẫn nhau giữa các khuê nữ ở kinh thành, bỗng thấy thật vô vị.
Những ngày ghen tuông chua chát ấy, còn không bằng sống thoải mái ở chốn thôn dã này!
Tôi cầm tờ giấy, lại nhớ đến những câu chuyện của Dư Thập Cửu.
Hóa ra số phận của mình cũng chỉ nằm trong tay người khác mà thôi.
Tôi cứ tưởng mình đã thoát khỏi giáo phường ti, ai ngờ còn có một tên Vương Nhị công tử tính tình bạo ngược đang chờ mình.
Nhưng nếu không có trận tai họa này, có lẽ tôi còn không biết hắn ta đáng ghét đến thế.
Vẫn là Dư Thập Cửu đáng yêu hơn. Không biết giờ này hắn ta đang làm gì nữa.
Không có mình, chắc hẳn là vui vẻ lắm nhỉ?
Nhưng tôi lại không muốn hắn ta vui vẻ, bản tiểu thư đây còn chẳng vui vẻ, dựa vào cái gì mà hắn ta lại vui vẻ đến thế!
Thôi vậy, để hắn ta cứ vui vẻ một chút đi, tôi nếu không vui vẻ, hy vọng người tôi thích cũng có thể vui vẻ một chút.
51
Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ chập chờn giữa muôn vàn suy nghĩ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng người la hét "Cháy rồi! Cháy rồi!".
Tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện bên ngoài lửa cháy ngút trời, hóa ra là cái quán trọ tôi đang ở bốc cháy rồi! Trời ạ, có thể xui thế được ư!
Cái cửa c.h.ế.t tiệt này tôi đẩy thế nào cũng không ra, chỉ thấy một mảnh lửa bao trùm, tôi vừa khóc vừa kêu cứu mạng.
"Tiểu tổ tông, cô ở đây không? Tiểu tổ tông?"
Tôi nín khóc, tưởng mình nghe nhầm, ở đây sao lại có giọng của Dư Thập Cửu? Mơ à?
Mặc kệ tất cả, tôi vội vàng hét lên: "Ta ở đây!"
Một lực mạnh mẽ phá cửa xông vào, khói đặc xộc vào mũi khiến tôi sặc sụa. Khói mù mịt thế này thì thấy cái gì!
Dư Thập Cửu đạp lên ánh lửa xông vào, khoảnh khắc ấy quả thực giống như thần tiên giáng thế. Hắn cõng tôi lên rồi đi, trên tấm lưng rộng lớn quen thuộc ấy, tôi bỗng nhiên chẳng còn chút sợ hãi nào.
Giống như đi trong đêm tối mịt mùng hắn cầm đèn lồng soi sáng lối đi.
Lại giống như ở nơi lửa cháy lan tràn này hắn bước chân vững chãi đưa tôi ra ngoài.
"Thập Cửu... sao anh lại đến đây?" Tôi khàn giọng hỏi.
Hắn nói: "Ta mà không đến, cái m.ô.n.g trắng trẻo của cô chắc là thành m.ô.n.g đen thui rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tức giận đ.ấ.m hắn, nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng. Hắn đúng là không nói được câu nào tử tế!
Chỉ nghe thấy hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: "Hôm nay cô rất đẹp."
Hôm nay? Lúc này tóc tai tôi rối bời, áo ngoài cũng chỉ khoác tạm lên người, thậm chí còn không chỉnh tề bằng ngày thường. Chẳng lẽ hắn nhìn thấy tôi trang điểm lộng lẫy vào ban ngày rồi?
Tôi ôm cổ hắn, trong lòng có một trận vui sướng. Hắn là cố ý đến trấn tìm tôi sao?
52
Dư Thập Cửu đem tôi đặt trước mặt ca ca rồi đi.
Hắn đối ca ca nói một câu: "Người kia không phải thứ tốt lành gì, là hắn sai tiểu tư phóng hỏa."
Tôi cùng ca ca đều ngẩn ra, hắn nói là Vương nhị công tử sao?
Ca ca nhìn ta, trước tiên đánh giá một lượt toàn thân: "Nhiêu Nhiêu, ngươi không sao chứ Nhiêu Nhiêu!"
Ngọn lửa này tuy cháy rất lớn, nhưng may mắn không làm bị thương ai.
Kẻ chạy bàn của khách điếm nói nửa đêm có một tên to con gọi hắn đang ngủ ở đại đường tỉnh giấc, phát hiện sớm, mới cứu được tất cả mọi người.
Chỉ là phòng của tôi ở bên trong, là người ra sau cùng.
Không xa, có mấy người đè một người xuống đất: "Chính là hắn! Ta nhìn thấy hắn phóng hỏa! Báo quan bắt hắn!"
Tên kia bị bắt lên, từ bên cạnh chúng ta đi qua, cùng chúng ta chạm mặt.
Đây chẳng phải là tiểu tư bên cạnh nhị công tử sao?
53
Nhị công tử liền ở khách điếm bên cạnh.
Động tĩnh lớn như vậy, hắn lại cứ thế không ra mặt.
Ca ca hướng nhị công tử đi đòi lại lời giải thích, lại giận dữ xông trở về.
Hắn nói: "Nhiêu Nhiêu, đây chính là thiên vương lão tử tới cũng không thể gả! Ta phải về nói với phụ thân, hủy bỏ hôn ước của các ngươi!"
Ta tò mò: "Nhị công tử nói cái gì?"
"Ta hỏi hắn ngọn lửa kia có phải do hắn phóng hay không, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, theo ta thấy chính là hắn làm! Tên này không muốn kết thân nói thẳng là được rồi, lại trực tiếp phóng hỏa thiêu người!"
Sau đó, ca ca mới nói với ta, nhị công tử còn nói: "Ta muốn cưới là một quý tiểu thư ở nhà có giường thiên công bạt bộ, ngươi bây giờ lại cho ta một dã nha đầu lưu lạc nơi thôn dã làm gì? Ta đều đã dò hỏi qua rồi, nàng ở thôn quê thế nhưng là cùng người nam nhân kia ở chung một phòng."
Ca ca càng nghĩ càng tức, nói: "Bọn họ dám đối với ngươi hạ sát thủ, chúng ta cũng không sợ cùng bọn họ gia trở mặt. Kết thông gia như vậy, ai muốn kết thì kết đi!"
Tôi cũng một trận sợ hãi, nhị công tử này làm việc cũng quá cực đoan.
Nhưng lại nghĩ, như vậy có phải là không cần kết thân nữa không?
Ta hỏi ca ca: "Vậy muội có thể ở lại đây không?"
Ca ca nhìn tôi trố cả hai mắt, tôi kéo tay áo của hắn làm nũng: "Ca ca, chờ huynh cùng cha mẹ bàn bạc xong xuôi, rồi lại tới đón ta đi! Huynh còn không biết đâu, ta ở đây thế nhưng là được hoan nghênh lắm đấy!"
Lời còn chưa dứt, ngọn lửa kia đã đánh thức mọi người chung quanh, đến xem náo nhiệt, dập lửa, còn có đến xem bắt kẻ phóng hỏa.
Chưởng quầy của thư cục đi tới: "Cô nương, ngươi cũng ở đây? Nhìn bộ dạng của ngươi, không bằng đến nhà ta, để vợ ta cho ngươi thay bộ quần áo rửa mặt một cái."
Chưởng quầy bán bánh hạt dẻ đi tới: "Nhà ta gần, ngay phía trước, không bằng đến nhà ta. Lần trước đã nói bánh đào, ta lại làm thêm chút hương vị mới, không bằng đến nhà ta nếm thử."
Còn có mấy người bán đồ ăn khác: "Nhà ta cũng được! Cô nương đến nhà ta!"
Ca ca ngẩn người: "Cái giá này của ngươi, so với phụ thân khi làm quan về quê còn náo nhiệt hơn."
Tôi sờ đầu cười cười, mơ hồ nhìn thấy ở góc tường có bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Tôi quay đầu nhìn sang, bóng dáng kia lại biến mất rồi.
54
Ca ca mang theo Xảo Nhi rời đi.
Hắn không yên tâm để ta một mình, lại đem tôi ủy thác cho Dư Thập Cửu.