Bàn tay thô ráp của hắn nhận lấy bút, đầu ngón tay lướt qua tay tôi: "Không viết tên ta, ta muốn học tên cô."
"Tên, tên của ta phức tạp hơn tên anh nhiều, anh khó học lắm!"
Hắn lại chỉ nói: "Ta có thể nhớ được. Trước kia học đao pháp, ta luôn là người nhớ nhanh nhất."
Tôi chỉ có thể cầm lại bút từ tay hắn.
Bên dưới cái tên "Dư Thập Cửu", tôi lại viết thêm tên của mình "Tạ Tĩnh Nhiêu".
Hai cái tên chen chúc sát cạnh nhau, nhìn cũng không tệ lắm.
Dư Thập Cửu lại lấy một tờ giấy nháp, bắt chước viết theo "Tạ Tĩnh Nhiêu", đến khi viết đến chữ "Tĩnh" thì tôi nhắm tịt mắt. "Ôi mẹ ơi, chữ gì mà như gà bới!" - Tôi thầm kêu gào trong lòng.
Tôi khẽ hỏi hắn: "Thập Cửu, thương lượng với anh một chút, hay là cứ dùng tên của anh để luyện chữ có được không?"
Tôi có chút không thể chịu nổi cái cảnh tên mình bị viết xấu đến mức này. "Thà chữ mình xấu còn hơn để người khác phá hoại tên mình!" - Tôi nghĩ bụng.
44
Cho đến một ngày, ca ca gửi đến một phong thư.
Trong thư viết: "Nhiêu Nhiêu, đây có lẽ là phong thư cuối cùng rồi. Ba ngày sau, ta sẽ lên đường đến đón muội. Nhiếp chính vương đã vào ngục, gia đình chúng ta cũng được minh oan rồi. Tuy ta và phụ thân vẫn chưa được phục chức, nhưng cũng sắp rồi."
Tôi hưng phấn kể cho Dư Thập Cửu nghe.
Dư Thập Cửu ngẩn người, rồi nói: "Vậy ta giúp cô thu dọn hành lý."
Tôi ngồi một bên, nhìn hắn đem yếm, áo lót và áo ngoài từng cái một xếp gọn vào trong.
Rồi lại nhét vào đủ loại đồ ăn vặt bánh trái.
Tôi nói với hắn: "Thập Cửu, không cần nhét nhiều đồ ăn thế đâu, về kinh thành có nhiều món ngon hơn mà."
Tay hắn khựng lại một chút, rồi khẽ đáp: "Được."
Không hiểu vì sao, trong lòng tôi có một chút chua xót.
Tôi nhìn hắn rồi đột nhiên nói: "Thập Cửu, anh thật tốt với ta."
Dư Thập Cửu vừa thu dọn hành lý, vừa nói: "Ta đã hứa là sẽ chăm sóc tốt cho cô rồi. Người thúc thúc đã giao phó cô cho ta có ân với ta, ta đã hứa với ông ấy thì phải làm được."
Trong lòng tôi đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận dữ: "Chỉ vì chuyện đó thôi sao?"
"Chỉ vì chuyện đó thôi."
Tôi tiến lại gần hắn, giữ chặt mặt hắn đối diện với tôi: "Dư Thập Cửu, anh có dám nhìn vào mắt ta mà nói không?"
Hắn né tránh ánh mắt, đôi mắt cụp xuống: "Cô vốn dĩ vẫn phải trở về." " Nói một câu yêu thôi có c.h.ế.t ai đâu!" - Tôi gào thét trong lòng.
45
Ca ca vốn định tự mình đến đón.
Nhưng sau khi đến, ca ca lại nói: "Thằng nhóc nhà họ Vương nghe nói ta đến đón muội, nhất quyết đòi đi theo, ta bảo hắn chờ ở trấn rồi, muội theo ta đi tắm rửa trang điểm một chút rồi hãy đến đó."
Thằng nhóc nhà họ Vương chính là vị hôn phu của tôi.
Hắn là nhị công tử nhà Vương thái phó.
Ca ca đánh giá một hồi nơi tôi ở, lại nhìn Dư Thập Cửu đang đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cái thằng Dư Thập Cửu kia, một thằng đàn ông to xác, lại ở cùng muội trong cái ổ chuột này á?!"
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt ngay thẳng: "Ta ở giường trong, hắn trải chiếu ngủ ở ngoài, sao hả?"
Chỉ là trong với ngoài cách nhau có một cái rèm, đêm đến nói một câu mớ cũng nghe rõ mồn một.
Ca ca muốn nói lại thôi.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt ngay thẳng, các loại tranh ảnh trong thư phòng của hắn tôi cũng từng thấy qua cả rồi, tôi biết hắn đang nghĩ gì, nhưng thật sự không có gì cả.
Muốn có cũng không có. "Chứ còn gì nữa! Huynh nghĩ muội dễ dãi thế à?" - Tôi lườm nguýt ca ca trong lòng.
46
Lúc tôi rời đi. Không chỉ Dư Thập Cửu đến tiễn, mà ngay cả tú tài đầu hói cũng tới.
Lão nhìn ca ca tôi liên tục vái chào, vẻ mặt tò mò muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Tôi bảo ca ca lên xe, rồi quay sang từ biệt bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nói với tú tài đầu hói: "Thật ra ta không phải là vợ của Dư Thập Cửu, chỉ là nhà gặp nạn đến đây tá túc mấy ngày thôi. Nếu sau này ông thi đỗ công danh đến kinh thành, có thể đến tìm ta."
Tú tài đầu hói kinh ngạc đến mức râu cũng dựng ngược lên: "Quả nhiên là quý nhân! Lại còn là quý nhân từ kinh thành!"
Nhưng quay đi lão lại lẩm bẩm: "Tội nghiệp thằng cháu Thập Cửu của ta rồi, e là ngày mai mấy thím giặt đồ bên sông lại đồn ầm lên, vợ xinh như mộng của Dư Thập Cửu bỏ theo trai tân ở trấn rồi."
"..."
Tôi muốn cười nhưng lại không tiện cười.
Chỉ có Dư Thập Cửu là mặt mày đen xì, cứ như thật sự nhập vai vậy.
Ánh mắt hắn chạm vào tôi một thoáng, rồi lại né tránh như bị kim châm.
Hừ, ngay cả nhìn thẳng vào bổn tiểu thư cũng không thèm, vậy thì bổn tiểu thư đi đây! "Đồ ngốc, rồi anh sẽ hối hận cho xem!" - Tôi bĩu môi nghĩ thầm.
Vương nhị công tử đã đợi rất lâu ở khách điếm.
Tôi phải tắm rửa thay quần áo, trang điểm chải chuốt một hồi mới ra.
Ca ca tìm được một bà mối chuyên chải tóc ngoài phố, tay nghề hơn Dư Thập Cửu nhiều.
Đợi tôi thay quần áo xong bước ra, ca ca mới thở dài một hơi: "Vừa nãy ta ngại không dám nói, cái bộ dạng của muội ở nhà Dư Thập Cửu ta suýt chút nữa không nhận ra, cứ như con nhỏ nhà quê vậy."
Tôi "phụt" một tiếng bật cười, xem ra tay nghề chải tóc của Dư Thập Cửu ai cũng thấy cả, nhưng cười xong n.g.ự.c tôi lại nghẹn lại một chút.
Sau này Dư Thập Cửu sẽ không chải tóc cho tôi nữa rồi. "Tự dưng thấy hụt hẫng quá!" - Tôi lẩm bẩm.
Tôi nói với ca ca là Xảo Nhi cũng ở đây.
Thế là huynh ấy liền dùng văn thư và bạc để chuộc người ra.
Xảo Nhi lau nước mắt khóc một hồi.
Ca ca trong lòng cũng không thoải mái: "Quan văn theo luật là không thể động vào, ta và phụ thân cũng không ngờ tên Nhiếp chính vương lại táng tận lương tâm đến vậy, cuối cùng chúng ta vẫn bị người ta lợi dụng. Chúng ta sống ở triều đình, phụ thân ngồi càng cao thì các con cháu mới có gấm vóc lụa là, phụ thân mắc tội thì cũng liên lụy đến tất cả con cháu."
Xảo Nhi nói: "Vậy chẳng lẽ chúng ta không có chút quyền quyết định nào sao? Lần này về rồi, liệu lần sau gặp chuyện, chúng ta lại phải chịu tội?"
Ca ca im lặng, không biết phải trả lời cô ta thế nào.
Tôi và Xảo Nhi liền biết cô ta nói đúng. "Quan trường toàn là một lũ lừa đảo!" - Tôi chửi thầm trong bụng.
49
Buổi tối, Vương nhị công tử mở tiệc chiêu đãi chúng tôi.
Hắn trông vẫn là một vị công tử phong độ ngời ngời.
Nhị công tử đánh giá tôi hồi lâu: "Nhiêu Nhiêu... lớn thật rồi."
Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, ngay cả Dư Thập Cửu ngày thường cũng không nhìn người ta như vậy.
Có một loại cảm giác bị xâm phạm. "Nhìn cái gì mà ghê thế?" - Tôi thầm rủa.
Nhưng nghĩ đến việc ca ca nói nhà họ Vương và nhà tôi có quan hệ mật thiết, tôi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Chỉ là âm thanh hơi lớn, khiến nhị công tử có chút mất tự nhiên, Xảo Nhi ở bên cạnh khẽ cười.
Ca ca thấy tôi không vui, vội vàng nói: "Ngồi đi."
Mọi người ngồi xuống, ánh mắt của nhị công tử liếc sang Xảo Nhi bên cạnh.
Xảo Nhi chưa thay quần áo, lớp trang điểm trên mặt vẫn đậm như cũ.
Nhị công tử nhíu mày, hỏi: "Vị này là?"
Tôi nói: "Đây là muội muội nhà nhị thúc, cô ấy lưu lạc đến đây, ta liền nhờ ca ca đưa cùng về."
Nhị công tử buột miệng: "Vậy chẳng phải là từ giáo phường ti..."
Hắn không chút dấu vết mà nhích người sang một bên, dường như muốn tránh tiếp xúc với Xảo Nhi.
Trong lòng tôi bốc lên một vài tia lửa, chỉ là thấy ca ca ở đó, tôi cố gắng đè nén xuống.
Trong suốt bữa ăn, nhị công tử ngay cả món Xảo Nhi gắp cũng không động vào, sau đó càng trắng trợn sai tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn riêng cho mình.
Trước đây tôi chỉ gặp nhị công tử ở các buổi tiệc, đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm cùng bàn với hắn.
Phụ thân tôi đã nói, trên bàn ăn có thể nhìn ra tính cách của một người rõ nhất, cái tên nhị công tử này thật sự là tự đại và vô lễ. "Đúng là đồ mặt người dạ thú!" - Tôi chửi thầm trong lòng.