Xa Cơ Lỡ Vận

Chương 10



Tôi nằm liệt trên giường rách của Dư Thập Cửu, thở dài một hơi: "Vẫn là nơi này thoải mái."

 

Dư Thập Cửu nhìn tôi rồi thở dài: "Đáng thương ta lại phải bận rộn lên rồi, còn phải đi săn thú rừng cho tiểu tổ tông ăn."

 

Tôi nhảy dựng lên trừng hắn, nhưng nhìn thấy trong mắt hắn rõ ràng là sự vui vẻ lấp lánh.

 

Miệng thì cứng rắn cái gì, tôi vừa nãy còn nhìn thấy ngươi đem cái gì giấu vào trong bàn.

 

Đợi hắn xoay người đi ra ngoài thu thập đồ đạc rồi, tôi liền đem thứ kia từ trong bàn rút ra, vậy mà là tờ giấy thô viết tên "Dư Thập Cửu" và "Tạ Tĩnh Nhiêu".

 

Tờ giấy vốn rẻ tiền, không biết đã bị xoa nắn bao nhiêu lần rồi, tôi nhìn còn mỏng đi một tầng.

 

Hừ, vẫn là chữ tiểu khải cài hoa của bản tiểu thư đẹp mắt hơn đi.



 

55

 

Ca ca đi một mạch lại là mấy tháng trời. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

 

Mãi đến một ngày nọ, trong hương lý nổi trống khua chiêng.

 

"Cử nhân lão gia trở về rồi!" 

 

"Dư Diễn đã trúng cử nhân rồi!"

 

Tôi kéo Dư Thập Cửu ra cửa xem náo nhiệt.

 

Lão đầu hói tú tài kia đang cưỡi ngựa cao đi du hành trong hương lý này!

 

Hắn vô cùng vẻ vang xuống ngựa trước cửa nhà, cha mẹ hắn đã sớm già yếu, thê tử cũng đã tóc bạc phơ.

 

Lão đầu hói tú tài đi một vòng, cuối cùng đi đến trước mặt chúng ta, đối với tôi liền muốn bái lạy dài.

 

Dư Thập Cửu vội vàng kéo người dậy: "Nàng tuổi còn nhỏ, không chịu nổi lễ này."

 

Lão đầu hói tú tài đối với tôi nháy mắt cười: "Chịu được chịu được, quyển sách kia thật sự đã trúng đề rồi, ta ở trong phòng thi khi đó tài tư dào dạt, có như thần trợ giúp a! Ta hiện giờ trúng cử nhân, đã là huyện quan hậu bổ, nói không chừng mấy ngày nữa liền có thể làm quan rồi! Sang năm khai xuân còn có xuân vi, ta còn muốn đi thử xem!"

 

Tôi cũng vội vàng chúc mừng hắn: "Nhất định cũng sẽ trúng! Có thể trúng! Ta thấy ngươi chính là tướng mạo cao trung!"

 

Lão đầu hói cử nhân lại chắp tay cười vui.

 

56

 

Chưởng quầy của tiệm bánh đào thơm đến tìm ta.

 

Hắn nói: "Cô nương, có ý định quản lý tiệm này của ta không? Ta cùng người nhà dự định quay về kinh thành mở tiệm, nhưng nơi này cần người trông coi."

 

Ca ca trước khi đi có nhét cho tôi một ít ngân lượng, bản thân tôi lại tích góp thêm được một chút.

 

Tôi đưa cho hắn hai mươi lượng bạc coi như là nhập cổ phần.

 

Tiệm này liền là của hai ta, mỗi người một nửa.

 

Hắn đem phương pháp làm bánh đào và bí quyết canh lửa dạy cho tôi, còn để lại cho ta mấy người học trò, nói với tôi: "Có mấy vị liệu bí chế ta dùng bút đỏ đánh dấu ra, những thứ này ngươi đến bỏ vào, canh lửa tốt nhất cũng là ngươi nắm giữ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nói với hắn: "Ngươi cứ việc đi, ta viết một phong thư cho ca ca ta, có chuyện gì ngươi đều có thể đi tìm hắn."

 

Ánh mắt chưởng quầy kiên định cầm phong thư kia lên đường.

 

Lần này, hắn muốn đoạt lại hết thảy những gì sư phụ vốn đã để lại cho hắn!

 

57

 

Ca ca lại lần nữa có thư đến, đã là một năm sau.

 

Hắn nói mọi chuyện đều đã lắng xuống, hắn cùng mấy người anh em họ hàng ở lại triều đình, cha mẹ cáo lão hoàn hương.

 

Tôi càng nghĩ càng tức, cúi đầu lại đi ngủ.

 

Sức mạnh của đế vương này nói thật không sai, tôi hiện giờ cũng là người có một gian tiệm rồi.

 

Hắn còn nói: "Ta gặp chưởng quầy bánh đào mà ngươi đưa thư rồi, tiệm của hắn hiện giờ mở càng ngày càng lớn càng tốt. Ta trước đó từng giúp hắn một lần, hiện giờ hắn cứ đến dịp năm hết tết đến đều nhét cho ta mấy hộp quà bánh đào không mua được ở kinh thành, cho nhà chúng ta trên yến tiệc đủ mặt mũi."

 

Xem ra chưởng quầy ở kinh thành phát triển rất tốt.

 

Hắn lại nói: "Xảo Nhi vốn nên đến tuổi xuất giá, nàng không muốn. Trong nhà gặp đại biến này, tâm cảnh của mọi người đều không giống nhau nữa, nhị thúc đã đồng ý với nàng. Nghe nói nàng cầm một ít bạc tự mình tích góp ra bên ngoài làm một số tiểu buôn bán."

 

Ta thở dài một hồi, nhị thúc lão cổ bản kia lại cũng sẽ đồng ý, xem ra trên đường đi lưu đày bị hành hạ không nhẹ, đều đã nhìn thấu rồi.

 

Bên ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Dư Thập Cửu ở ngoài cửa gọi tôi.

 

Tôi nhanh chóng chạy ra, chỉ thấy lão đầu hói cử nhân đứng ở cửa, phía sau dừng một chiếc xe ngựa.

 

Hắn thấy ta liền chắp tay: "Quý nhân, Thập Cửu, ta muốn lên kinh thành đi thi rồi."

 

Tôi suy nghĩ một chút, nói với hắn: "Hội thí, điện thí đều phải vào kinh đi thi, ta viết một phong thư, ngươi mang cho ca ca ta, có thể ở nhờ trong nhà ta, để ca ca ta chỉ điểm cho ngươi một chút."

 

Lão đầu cử nhân vui mừng cười: "Vậy làm phiền quý nhân rồi!"

 

Ánh nắng chiếu rọi trên bờ ruộng, ẩn ẩn có tiếng trâu cày truyền đến.

 

Lão đầu nhỏ cưỡi xe ngựa từng bước một hướng kinh thành mà đi.

 

Mà ta cùng Dư Thập Cửu đứng ở trước cửa viện.

 

Ánh nắng vung vãi trên mặt, chúng ta nhìn nhau cười, Dư Thập Cửu vươn tay gạt mái tóc rối trên má tôi.

 

Tôi thừa dịp hôn lên mặt hắn một cái.

 

Dư Thập Cửu ngẩn người.

 

……

 

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

 

Đào giếng mà uống, cày ruộng mà ăn.

 

Triều đình với đế vương với tôi có quan hệ gì đâu?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com