Vong Hồn Và Giấc Mộng Trường Sinh

Chương 5: Pháp Nhãn



Tại trại tâm thần Bắc Lâm thuộc thành phố Nam Phương.

Ánh nắng nhẹ của buổi sáng vui vẻ nhảy nhót trên khung cửa sổ phòng bệnh số 32.

Trái ngược với không gian ấm áp ngoài trời, trong phòng bệnh là một nơi âm u, ngột ngạt, mùi cơ thể cùng hoá chất sát trùng bốc lên hăng hắc, một chiếc giường bệnh 0,9×1,9m được đặt cạnh cửa sổ.

Trên giường, một thiếu nữ trẻ sắc mặt tiều tụy, ánh mắt vô hồn, nằm im như người sắp chết, trông đơn độc biết mấy. Nhưng khi ánh mắt ấy bắt được những tia nắng đầu tiên của ngày mới, dường như có điều gì đó như đang thôi thúc cô.

Cơ thể lung lay như sắp đổ đột nhiên cố gắng ngồi dậy, tay trái xám xịt bị cắm kim truyền nước nắm chặt bậu cửa. Đôi mắt cô đảo từ trái sang phải để tìm kiếm bóng dáng ai đó như một thói quen.

Rồi ánh nhìn ấy dừng lại trên một thiếu niên mờ ảo đang ngồi xếp bằng, cậu mặc một bộ đạo bào màu đen tuyền, tương phản với màu tóc trắng xoá như tuyết.

Sáu năm qua, cô vẫn luôn quan sát cậu. Từ ngày chuyển đến đây, cô đã thấy cậu, chỉ mình cô thấy. Từ lâu, ngắm nhìn cậu ngồi xếp bằng đã thành thú vui của cô, cũng là thú vui duy nhất.

Hôm nay có chút khác biệt, cậu thiếu niên đó đã mở mắt, một con mắt đỏ mang đến cảm giác nguy hiểm vừa chạm tới ánh nhìn của cô.

Thiếu nữ rụt đầu lại, nằm im trên giường, người run rẩy, cậu ấy đã để ý cô. Cô vừa tò mò vừa sợ, cô biết cậu rất mạnh, chính vì nơi này có cậu nên những thứ dơ bẩn không dám bám theo cô.

“Tu luyện một mạch năm mươi năm, tu vi đã chạm đến giới hạn... Có lẽ mọi thứ cũng đã thay đổi nhiều rồi.” – Thiên trầm mặc.

Mí mắt cậu khẽ động, hiện ra một con mắt đỏ như máu, ánh mắt quét qua xung quanh, dừng lại trên ô cửa sổ đang mở tung:
“Con bé đó nhìn thấy mình”

Thiên từ từ đứng dậy, thân ảnh mờ đi rồi tan biến, để lại đó một vài hư ảnh mờ nhạt.

Trước bảng tên được treo ở đầu giường, cậu đột ngột xuất hiện. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lưu Lai Đệ, bệnh nhân tâm thần số 32, 18 tuổi, 165 cm, 45 kg, mắc chứng suy dinh dưỡng, tâm thần phân liệt, loại hoang tưởng, cơ thể bẩm sinh yếu đuối.”

Nói dứt lời, cậu bước từ từ đến bên cạnh giường của Lai Đệ, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng như nhịp đếm ngược của một kiếp người.

Thiên ngồi xuống cạnh cô. Lớp chăn mỏng manh bị một lực vô hình kéo ra, để lộ gương mặt xanh xao, cùng đôi mắt sợ hãi, long lanh như sắp khóc, đôi tay gầy gò, run rẩy nhanh chóng đưa ra trước mặt cậu một quyển sách cổ, giọng nói nghẹn ngào: “Xin đừng... giết tôi. Tôi có thứ ngài cần!”

Quyển sách đó chứa những thông tin của con đường vong hồn. Thiên cần lấy, chỉ mất vài giây để đọc hết, miệng khẽ cười rồi đặt quyển sách xuống chiếc giường bệnh màu trắng thoang thoảng mùi mồ hôi. Cậu đã biết được con đường sau này nên đi như nào.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Quyển sách cổ này từ đâu.”

Tiếng lắp bắp trả lời: “Tôi nhặt được trong lúc bị ma quỷ đuổi ạ.”

Thiên hơi ngạt nhiên, thứ cậu tìm cả đời không thấy lại xuất hiện trên tay một cô gái có Pháp Nhãn. Sở hữu Pháp Nhãn bẩm sinh vốn sẽ bị yêu ma quỷ quái dòm ngó. Ấy vậy mà cô không chỉ không chết mà còn nhặt được truyền thừa tu hành. Cậu hỏi trêu: “Nhà cô có em trai không?”

Lai Đệ ngây người, không ngờ vị đại nhân pháp lực cao cường này còn đi hỏi chuyện gia cảnh của mình:
“Tôi có một em trai, nhỏ hơn tôi 6 tuổi, từ khi nhà tôi có em, tôi đã bị đưa đến đây.”

Thiên tiếp lời: “Chúng ta làm một giao dịch, đưa ta một mắt, ta thực hiện một ước nguyện của cô.”

Lai Đệ nghe xong sững người, con mắt này hại cô sống trong đau khổ, cô tất nhiên cũng biết, cũng ghét nó, nhưng để móc một mắt cho người khác lại quá khó.

Trên đời có mấy người dám đem mắt mình đi bán. Lại nói, cái giá của Thiên đưa ra cũng quá hấp dẫn, một ước nguyện, thứ mà bao người chỉ có thể mơ mộng. Hơn nữa nếu không đồng ý, lỡ bị đại nhân này mất kiên nhẫn, một tát chết cô thì toi.

Lai Đệ chìm vào suy nghĩ, tính toán. Một lúc sau, cô trả lời với giọng do dự:
“Ngài... có thể nhận tôi làm đệ tử không?”

Thiên bật cười: “Được được... tính toán giỏi lắm.”

Tay trái cậu nâng lên. Ống tay của đạo bào rung nhẹ, một luồng khí ấm áp toả ra, mang theo những hạt ánh sáng trắng vàng rơi trên người cô.

Sức sống trong cơ thể thiếu nữ bừng dậy. Hai má từ xanh xao chuyển sang hồng nhuận. Tay chân từng teo tóp, run rẩy vì suy dinh dưỡng đã có thể hoạt động bình thường. Ánh mắt cô cũng dần sáng và linh động hơn, khoé mắt ánh lên một tia ẩm ướt.

Thiên khẽ nói: “Từ nay, con tên Tịnh An, là đại đệ tử của ta.”

Như bắt được tín hiệu, cô ngồi bật dậy, vội vàng dập đầu vui sướng, rồi hai tay cầm cuốc nước trên bàn đưa lên như tư thế dâng trà. Cô biết bản thân đã cược đúng, vị sư phụ này của cô không máu lạnh như vẻ bề ngoài.

Thân là người hiện đại, khi bái sư thường sẽ không làm như vậy. Có lẽ, An đoán Thiên sống ở thời xưa dựa trên phong cách của bộ đạo bào nên cố gắng thể hiện bản thân để tăng thiện cảm.

Ánh nhìn của An thấp thoáng hướng về phía trước rồi lại cúi xuống, hai tay bám víu lấy vạt áo Thiên. Giương mặt tỏ vẻ làm nũng: “Sư phụ, người lấy mắt con, làm nhẹ nhè nhẹ được không?”

Trong lòng Thiên cảm thán: “Con bé này giả nai quá.”

Cậu có chút thương cảm với hoàn cảnh của cô. Nhìn dáng vẻ này có lẽ đã bị đưa vào đây rất lâu, cuộc sống cũng không dễ dàng gì: “Nhắm mắt lại, sẽ không đau.”

An nghe vậy liền nhắm chặt mắt, Thiên cùng lúc đó kết ấn ở tay trái, một vòng tròn màu đỏ hiện lên, loé ba lần rồi thu nhỏ lại, nhanh chóng nhập vào mắt trái của cô. Trên tay cậu thiếu niên lúc này có một con mắt hiện ra, đó là Pháp Nhãn – một thứ đại bổ cho Vong Hồn.

“Mở mắt được rồi.”

An từ từ mở mắt ra, thấy trên tay sư phụ mình là một con mắt đang nhuốm máu, từng giọt máu nhỏ rơi lách tách xuống sàn nhà. Cô giật mình, lùi lại về sau, hai tay giơ lên kiểm tra thì thấy mắt mình còn nguyên, khẽ hỏi: “Sư phụ... xong rồi ạ?”

“Xong rồi. Sư phụ cần tiêu hoá con mắt này trước, con cứ nằm nghỉ ngơi, xong việc rồi ta đưa con xuất viện” – Nói xong, bóng dáng Thiên lại biến mất như một cơn gió, để lại thiếu nữ trẻ đang một mình ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí An là vị sư phụ này trông bộ dạng lạnh lùng đến đáng sợ, vừa nãy làm nũng có thể xem như là đã dùng hết dũng khí cả đời của cô.

Từ bé, An vốn phởn phởn, tinh nghịch, nắm bắt tình hình cũng rất tốt. Sau lần thức tỉnh Pháp Nhãn rồi bị đưa vào bệnh viện tâm thần mới dần trở lên ít nói, trầm lặng. Tất nhiên, đây cũng là lớp vỏ bọc tâm lí bên ngoài của cô, một dạng phòng thủ với người lạ. Bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu.

« Vọng Thiên »