Giữa buổi sáng, tiết trời thu se se lạnh. Ánh nắng non nớt xuyên qua tầng lá, rơi lấp lánh xuống mặt đất ướt do sương đêm. Thiếu niên khoác áo mỏng, bước sâu vào rừng. Không tiếng chim, không hơi người, chỉ có gió khẽ lùa qua cành khô và tiếng suối róc rách như một bản giao hưởng không lời, giai điệu đó như để đưa tiễn chính con người không biết sợ này.
Cậu đứng bên bờ suối, nhìn dòng nước trong veo chảy qua những hòn đá rêu xanh. Ánh mắt trầm xuống, rơi vào suy nghĩ: “Tên đạo sĩ kia nói ở đây có một con ma da... hiện tại có thể lợi dụng nó để lấy đặc tính không hao tổn”
Cậu ngồi xuống, ngón tay vẽ lên mặt nước, ký ức kiếp trước trỗi dậy từng mảnh. Kiếp trước, cậu từng xuống âm gian, từng đặt chân vào âm phủ, xin làm âm sai. Cậu đã làm giả giấy tờ chuyển sinh của âm phủ, tự mình chuyển sinh và giữ lại ký ức. Năm đó, Diêm Vương bị lừa, giận dữ như sấm, nhưng quy tắc thiên địa trói chặt tay ông ta, không cho động tới cậu.
Lần này, cậu lại muốn lợi dụng quy tắc thiên địa, để không còn phải rời dương gian. Môi thiếu niên cong lên một nụ cười nhạt: “Đợi mãi tôi mới chết mà không làm gì được. Chắc hận tôi lắm nhỉ”
Tiếng cười vang khẽ trong rừng ẩm, như một lời khiêu khích. Cậu hạ giọng, như nói với ai vô hình: “ Lão già dê nghe đây. Việc lão làm giả giấy tờ, trộm tinh phách để tu luyện đừng tưởng tôi không biết. Nếu điều này truyền đến tai các Diêm Vương khác, lão không dễ chịu được đâu”
Một làn khí âm u nổi lên, giọng nói trầm thấp phát ra từ lòng suối, như hơi nước bốc lên pha lẫn sự rét buốt và ghét bỏ: “Cậu muốn gì?”
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia lạnh, khóe môi nhếch thành một nụ cười đắc ý, bàn tay cậu vươn lên cao, ngắt hai chiếc lá non duy nhất còn tồn tại như đang chờ cậu đến. Chiếc lá xanh mơn mởn được cậu ném xuống mặt suối, một tiếng nói vui vẻ cùng hoài niệm vang lên: “Cô bạn tên Phượng Thanh Trúc của tôi, khi cô ấy chuyển sinh, phải giữ ký ức và đặt một ấn ký lên linh hồn cô ấy. Cái ấn ký còn lại giao cho tôi, hiểu chứ?”
Giọng nói kia vang lần nữa, kéo theo hơi lạnh quét qua rừng, lá khô bay tứ tán: “Được”.
Ánh mắt thiếu niên sáng lên như có lửa, nhưng sâu bên trong lại chập chờn một nỗi buồn khó tả. Gió rừng lùa mạnh hơn, cây cối xào xạc, lá rụng xuống như mưa. Cậu lẩm nhẩm, giọng khàn khàn: “Trúc à... nhanh thôi. Trăm năm sau, tôi sẽ đi tìm cậu”
Cậu bước xuống giữa lòng suối. Nước chỉ cao tới bắp chân nhưng lạnh lẽo, rét buốt đến tận xương tủy, rồi bất chợt sâu thêm cả trăm mét. Một lực vô hình siết chặt bắp chân, hằn lên những vết đỏ hình ngón tay. Dòng suối đang chảy êm đềm bỗng nổi lên những đợt sóng ngược chiều, cây cối xung quanh rung dữ dội như có bão, một mùi hôi thối như xác chết và cống rãnh nổi lên cùng những tiếng kêu chói tai của những con kiền kiền.
Từ dưới đáy nước, một mụ đàn bà ghê tởm chồi lên – khuôn mặt đầy mụn nhọt bong tróc như một con quái vật đáng kinh tởm, da thịt mục nát, ánh mắt vô hồn híp lại, cười khà khà diên dại. Dần dần bò lên người cậu, cánh tay còn lại của mụ vươn ra, dài ngoằn, bóp lấy cổ thiếu niên. Trên cánh tay đó, dòi bọ và sâu kiến bò lúc nhúc, tưởng chừng như một thước phim kinh dị.
Sắc mặt thiếu niên lạnh dần, ánh mắt tối lại, mất dần ánh sáng. Máu từ mắt và tai cậu trào ra loang đỏ mặt nước.
Chỉ vài phút sau, không gian trở lại tĩnh lặng. Dòng suối phẳng lặng như chưa từng có gì xảy ra. Gió thu lại nhẹ nhàng, lá vàng lại tiếp tục rơi xuống mặt nước, từng chiếc, từng chiếc một như chưa từng có chuyện gì sảy ra.
Thiên nhiên là vậy, nó sẽ chẳng đau buồn hay vui sướng vì một người chết.
Ở một nơi khác, cách khu rừng đó hàng trăm cây số, ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên tường thành từng vệt vàng nhạt. Trong căn phòng nhỏ ngăn nắp, hơi ấm của bình trà tỏa ra nhẹ nhẹ, hòa cùng tiếng gõ phím lách cách, lách cách đều đặn.
Thiếu nữ với chiếc đầm ngủ màu trắng ngồi trước màn hình laptop, dáng vẻ tập trung đến mức quên cả thời gian. Ánh sáng xanh hắt lên gương mặt cô, phản chiếu trong đôi mắt trong veo nhưng sâu lắng đến lạ. Bên cạnh là bức ảnh treo tường – chụp hai người: một nam, một nữ. Họ đứng dưới ánh hoàng hôn, cười rất tự nhiên, nhưng trong nụ cười của người con trai ấy lại có điều gì đó không nói thành lời, một sự xa cách vô hình.
Thiếu nữ đưa tay khẽ chạm vào khung ảnh, đầu ngón tay dừng lại nơi khuôn mặt người con trai. Ánh nhìn cô mềm đi, rồi lại cứng rắn hẳn: “Thiên... anh đi rồi, em sẽ không ngồi yên đâu.”
Trên bàn là chồng sách mới mua – dày, nặng, đa dạng đến khó tin. Từ tâm lý học, chính trị học, binh pháp, đến lừa đảo, lịch sử cổ đại, thậm chí cả vài cuốn ghi chú về các trường phái triết học Đông – Tây. Giấy tờ, bút ghi, đánh dấu, mọi thứ đều ngăn nắp, logic, như thể cô đang lên kế hoạch cho một điều gì đó rất lớn.
Cô mở một quyển ra, giở nhanh vài trang, ánh mắt như nuốt từng chữ. Giọng nói khe khẽ vang lên giữa căn phòng yên tĩnh: “Anh muốn bước lên con đường không thể trở lại... thì em sẽ bước lên cùng anh, theo cách của riêng mình.”
Bên ngoài, gió thu thổi nhẹ, cuốn theo vài chiếc lá khô rơi xuống bậu cửa. Trong căn phòng ấy, tiếng gõ phím lại vang lên, nhanh hơn, dồn dập hơn – như nhịp tim của một người đang chạy đua với thời gian.
Có lẽ đó không chỉ là cuộc chạy đua với thời gian, mà còn là bản giao hưởng của một sinh mệnh đang đốt cháy vì ai đó, là tiếng ngân vang tuyệt diệu nhất của sự sống.
Hai người rẽ hai nơi, Mà lòng vẫn chẳng rời. Sẽ một ngày gió tới, Họ gặp lại giữa đời, Nhân duyên hoá tình đôi.