Vong Hồn Và Giấc Mộng Trường Sinh

Chương 2: Buổi Chiều



Chiều tà buông xuống, ánh nắng cuối ngày xuyên qua tán lá dày, rải từng mảng vàng cam trên con đường rừng mịt mù. Hai đứa trẻ, một trai một gái, chừng chín tuổi, nắm chặt tay nhau đi mãi không thấy lối ra. Bóng cây kéo dài, gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt, và rồi... tiếng gầm rền vang trong rừng sâu.

Một con hổ lớn từ trong bụi rậm lao ra, đôi mắt vàng rực lấp lánh, hơi thở nặng nề phả mùi máu tanh. Nó gầm lên, từng bước áp sát. Hai đứa trẻ sợ hãi lùi lại, đứa nam đứng chắn trước, bàn tay nhỏ bé càng siết chặt lấy nhau, tưởng như chỉ trong khoảnh khắc nữa sẽ bị nuốt chửng.

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện. Y phục trắng tung bay, gót giày giẫm lên lá khô không phát ra tiếng động. Chỉ một cái phẩy tay, luồng khí vô hình bùng nổ, khiến con hổ lùi lại, gầm gừ rồi quay đầu bỏ chạy.

Cậu bé thở dốc, đôi mắt mở to:
“Cô là ai?”

Người phụ nữ kia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như mây trời xa xăm:
“Tiên.”

Trong không gian im lặng đó, cậu bé lại hỏi, giọng nghèn nghẹn:
“Trên đời... có trường sinh không? Tôi có thể trường sinh không?”

Nữ tu sĩ nhìn cậu bé rồi khẽ cười, câu trả lời như nhát dao lạnh lẽo:
“Cậu bé, ta cứu hai người là vì cô bé kia. Cô ấy có thể... còn cậu thì không.”

Cậu đứng chết lặng, bàn tay đang nắm run lên. Cô bé kia ngẩng đầu, ánh mắt sáng lạ thường. Chỉ một thoáng, nàng hiểu ngay ẩn ý. Giọng cô bé vang lên rắn rỏi:
“Tôi không muốn bỏ lại cậu ấy.”

Nữ tu sĩ bật cười, ánh mắt vừa thích thú vừa ngạc nhiên, như bắt gặp thứ hiếm có trong đời:
“Trong điển tịch Nho, Phật, Đạo vốn ẩn chứa một con đường khác để bước vào trường sinh. Nhưng chưa chắc cậu dám đi. Cô bé này tâm tính không tồi, nhưng lại chẳng hợp truyền thừa của ta. Ngược lại, cậu... tâm cảnh rất vững, hiếm thấy ở tuổi này. Nếu một ngày nào đó, chúng ta còn gặp nhau trên tiên lộ, ta sẽ để lại cho cậu một cơ duyên.”

Trong ánh chiều dần tắt, lời nói ấy như gieo xuống lòng hai đứa trẻ một dấu ấn không thể phai mờ.

Buổi chiều cuối thu, quán cà phê vắng khách. Ánh nắng xiên qua cửa kính loang lổ trên bàn gỗ cũ, khói cà phê bay thành từng vệt mỏng. Một thiếu niên tóc dài, dáng vẻ thư sinh, ngón tay gõ nhẹ cạnh tách cà phê như đếm nhịp thời gian. Hơi thở phả ra cùng một tiếng thở dài:
“Đã mười một năm rồi... Trúc nhỉ.”

Thiếu nữ ngồi đối diện khẽ nghiêng đầu, mái tóc chạm vai lay động theo nhịp gió quạt, đáp nhẹ:
“Ừm, lâu vậy rồi. Cậu vẫn cứ chấp niệm câu nói đó. Lời cô ấy nói có mấy phần là thật? Hơn nữa, ‘con đường đó không chắc cậu đã dám đi’... chẳng phải ám chỉ con đường đó rất nguy hiểm sao?”

Cô chống tay xuống bàn, phồng má ra vẻ trách móc:
“Này, sao cứ chấp niệm mãi vậy?”

Ánh mắt cậu con trai thoáng qua một tia trải đời, vừa buồn vừa kiên định:
“Trúc... tôi chán ghét kiếp sống hữu hạn. Dẫu có luân hồi, cũng chỉ là vứt bỏ thành quả của đời này, đánh mất chính mình. Bởi thế tôi khát cầu trường sinh. Chỉ khi trường sinh, tôi mới có thể đi qua vô tận năm tháng, lặng lẽ dõi theo dòng lịch sử chuyển dời, chiêm nghiệm vạn vật thế gian.”

Cô gái nheo mắt, giọng nửa đùa nửa thật:
“Cậu trường sinh rồi sao? Trường sinh rồi sao... không cô đơn chết à?”

Cậu khẽ xoa đầu cô bạn. Dù bằng tuổi, hai người lại như hai thế giới:
“Bản chất của nhân sinh vốn dĩ là cô độc. Gặp gỡ rồi ly biệt, đó mới là nhân sinh.”

Cô lườm:
“Ăn nói như ông già. Rốt cuộc cậu có thật sự là một người hai mươi tuổi không đó?”

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối chiều in bóng xuống mặt bàn:
“Tôi thực ra đã sống hai kiếp rồi. Kiếp này... đã là sáu mươi.”

Đôi mắt cô gái trợn tròn, giọng lạc đi:
“Sao giờ mới nói? Làm tôi bao năm cứ nghi thần nghi quỷ.”

Cậu cười nhạt, nhưng khóe môi run run:
“Bởi vì hiện tại tôi muốn đánh cược. Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng nhiều điển tịch, sách sử cả chính thống lẫn không chính thống, những giai thoại dân gian, và cả phương pháp tu hành năm đó cô ấy truyền thụ cho cậu. Tôi đi đến một giả thuyết: “Con Đường Vong Hồn”. Tôi sẽ chết... rồi thành một vong hồn. Lúc đó tôi có thể cảm nhận được linh khí như cô ấy nói, tôi có thể bắt đầu tu hành.”

Cô gái bật dậy, hai tay nắm chặt mép bàn:
“Đồ điên! Cậu điên rồi! Cậu đang đi cược mạng đấy!”

Cậu mỉm cười, ánh mắt lặng như đáy nước:
“Tôi biết tôi điên rồi. Nhưng tôi vẫn sẽ làm vậy. Sau này, cậu ở nhân gian tu hành cũng không quá được luyện khí tầng hai, tuổi thọ chỉ tăng được hai mươi năm. Không biết chuyến đi lần này của tôi có gặp lại cậu không. Nếu còn gặp lại, tôi sẽ đưa cậu đi đến cuối tiên lộ, tìm trường sinh. Cậu không muốn cô đơn, vậy tôi cùng cậu trường sinh là được... chịu không?”

Nước mắt cô gái rơi lã chã xuống bàn, giọng nghẹn lại. Cô biết chuyến này cậu đi có lẽ là không thể gặp lại, lời an ủi lúc này lại như những lưỡi dao sắc lẹm găm thẳng vào tim.

Cô quen cậu từ năm ba tuổi, từ lâu đã nhận ra sự khác thường của cậu, luôn có một cảm giác cậu không thuộc về thế giới này, tâm hồn của cậu ở nơi xa kia. Có lẽ đó cũng là điều đã thu hút cô, một cậu bé già cỗi.

Thứ tình cảm đã len lỏi trong cô, cậu cũng biết. Cậu cũng không phải cục đá, mười bảy năm bên nhau chẳng lẽ lại không thương cô, nhưng khoảng cách về tuổi tác chưa bao giờ biến mất. Với cậu, cô vẫn còn quá trẻ, quá non nớt, còn cả quãng đường dài phía trước.

Cô sau khi biết sự thật mà cậu chôn giấu, cũng hiểu nhân quả trong đó, càng hiểu suy nghĩ của cậu, trong lòng tựa như có gì đó đã được kết lại:
“Thiên, cho dù là trăm năm, nghìn năm, vạn năm, hay kiếp sau,... cậu vẫn phải tìm tôi. Nhớ chưa?”

Cậu gật đầu, ánh mắt đượm buồn :
“Ừ... tôi nhớ rồi.”

Hai người chia tay nhau tại quán cà phê, mỗi người một hướng. Ánh chiều tà hắt xuống con phố dài, gió thu cuốn theo lá khô lạo xạo. Ở khoảnh khắc ấy, cả hai đều mang trong mình những cảm xúc rối bời, như hai dòng nước đang chuẩn bị tách ra, nhưng lại cùng chảy về một biển xa xăm.

Buổi chiều là nhân, cũng là quả,
Vừa là hy vọng của người,
Cũng lại là tuyệt vọng của người,
Nhưng quả cũng là nhân,
Nhân này rồi sẽ kết.

« Vọng Thiên »