Vợ Nhà Hào Môn

Chương 135



Chu Thiến đi tới, khách yêu cầu thêm một chai rượu. Chu Thiến đến quầy bar lấy rượu, đặt vào khay, vừa xoay người lại đụng phải một vòm n.g.ự.c cứng rắn. Chu Thiến vội đỡ chai rượu, luôn miệng xin lỗi. Bên tai lại truyền đến tiếng cười quen thuộc. Chu Thiến ngẩng đầu thì thấy một đôi mắt phượng sáng bừng đang nhìn mình. Lúc này, đôi mắt đẹp đang mỉm cười nhìn cô.

Chẳng phải chính là Triệu Hi Tuấn!

–     Hi Tuấn!

Chu Thiến vừa mừng vừa sợ:

–     Em cố ý tới tìm chị sao? Sao biết chị ở đây?

–     Là anh nói cho em. Hôm nay tới tìm chị là có việc vui muốn nói với chị.

Chu Thiến cười:

–     Được, em ngồi trước đi, chị đưa rượu cho khách rồi tới tìm em

Triệu Hi Tuấn duỗi chân, ngồi ở bên quầy bar nhìn cô cười nói:

–     Được, không vội, em chờ chị

Chu Thiến đưa rượu cho khách rồi tim Tiểu Mạt trước, nói chuyện này cho cô. Tiểu Mạt thường xuyên nhắc đến Hi Tuấn, nếu lần này Hi Tuấn đến mà không nói thì khi về phiền muốn c.h.ế.t mất.

Tiểu Mạt biết đương nhiên rất vui mừng, sung sướng đi theo Chu Thiến đến gặp Triệu Hi Tuấn.

Triệu Hi Tuấn ngồi trước quầy bar, cả người mặc quần áo bình thường màu đen, tóc dài buộc gọn sau đầu, đội mũi đen lụp sụp che kín mặt. Lúc này, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm chiếc ly thủy tinh chân dài. Dưới ánh đèn quầy bar, chất lỏng trong ly rực rỡ. Anh nhìn chất lỏng mà khẽ cười, khiến người ta có cảm giác thật thần bí, cao nhã.

–     Đúng là Hi Tuấn…

Tiểu Mạt nhìn anh cảm thán:

–     Bất kể là góc độ nào cũng thật đẹp trai…

Lúc này, có một cô gái mặc đồ hở hang đi đến bên anh, bàn tay móng sơn đỏ choét vuốt lên bờ vai anh. Cảnh này tuy bọn họ nhìn đã quen nhưng nếu là Hi Tuấn thì lại cảm thấy khó chịu.

Sau đó Hi Tuấn không quay đầu, chỉ khẽ nghiên người nói gì đó, cô gái kia như ăn phải ruồi mà phẫn nộ rời đi. Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đi tới:

–     Hi Tuấn, đây là bạn chị, Tiểu Mạt, lần trước đã gặp rồi đó

Triệu Hi Tuấn cười chào hỏi:

–     Hi!

Không bất ngờ, mặt Tiểu Mạt đỏ bừng lên.

Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đang trợn mắt há mồm ngồi xuống, sau đó tò mò hỏi Hi Tuấn:

–     Hi Tuấn, vừa rồi em nói gì với cô gái kia mà mặt cô ta nhìn kinh vậy?

Triệu Hi Tuấn nhìn cô, nhíu mày nói:

–     Em bảo cô ta là em đang đợi bạn trai

Sau đó nháy mắt nhìn cô.

Chu Thiến im lặng một hồi mới nói:

–     Hi Tuấn, em quá giỏi

Bên kia, Tiểu Mạt đang cười lăn lộn. Chu Thiến chờ Tiểu Mạt bình thường lại mới hỏi tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

–     Em không phải bảo có chuyện vui sao? Là chuyện gì?

Triệu Hi Tuấn hơi nâng vành mũ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình, lúc này khuôn mặt anh tràn ngập ý cười:

–     Em ký hợp đồng với một công ty quản lý, có phải là việc vui không?

Chu Thiến bảo bartender cho hai ly rượu. Một đưa Tiểu Mạt, sau đó quay đầu nói với Hi Tuấn:

–     Cuối cùng em có thể theo đuổi giấc mơ của mình, đó là việc rất đáng mừng, đáng để uống một ly.

Tiểu Mạt cuối cùng cũng vượt qua được tâm lý ngượng ngùng, nâng ly rượu nói:

–     Nào, cụng ly vì tương lai đại minh tinh của Hi Tuấn nào!

Dưới ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ầm ỹ, mùi rượu càng lúc càng nồng. Mọi người dưới tác dụng của rượu đều trở nên điên cuồng. Có người bắt đầu cao giọng ồn ào, có người không kiêng nể gì cười lớn, có người còn ôm ấp tình nhân mà đùa cợt.

Triệu Hi Tuấn nhíu mày nhìn cảnh khó coi này:

–     Chị dâu, sao lại làm việc ở chỗ phức tạp này? Khi anh nói cho em biết… em thật không tin vào tai mình, càng không thể tin được rằng anh cũng để mặc chị làm

Chu Thiến nhấp một ngụm rượu nhỏ, buông chén xuống rồi nói:

–     Việc buổi tối cũng không dễ tìm, dù có tiền công cũng thấp. Nhưng em yên tâm, anh em đã nói với ông chủ ở đây, sẽ để ý bọn chị, không sao đâu.

Lúc này Triệu Hi Tuấn mới cười:

–     Em bảo mà, sao anh mặc kệ chị được.

Đang nói lại có khách vẫy tay yêu cầu, Tiểu Mạt đứng lên nói:

–     Hai người nói chuyện đi, mình đi xem sao

Nói xong đi về phía vị khách kia.

Tiểu Mạt đi rồi, Chu Thiến nói:

–     Nhưng bọn chị cũng không làm ở đây lâu, cũng chỉ khoảng nửa năm thoi. Nửa năm này kiếm chút tiền tích lũy. Đến lúc bọn chị thực tập nghe nói cũng có lương, đến lúc đó chắc cũng đủ dùng.

Triệu Hi Tuấn nhìn cô dưới ánh đèn, đôi mắt cô có vẻ cứng rắn, trong lòng anh không khỏi cảm thán. Cô đã không còn là dây leo phụ thuộc vào người khác nữa rồi. Giờ cô như một ngọn núi đón gió mà đứng, dẻo dai như hoa cúc dại, không còn vẻ nhu nhược nhưng lại có một phong tư mê người. Cũng không biết như thế nào, nhìn cô như vậy, trong lòng anh có cảm giác chua xót.

Anh thấp giọng nói:

–     Ai có thể ngờ, thiên kim Tống gia, con dâu trưởng Triệu gia lại nói được những lời như vậy…

Chu Thiến lơ đễnh cười cười:

–     Thiên kim Tống gia, con dâu trưởng Triệu gia, chẳng qua đó chỉ là hào quang trong mắt người khác, không có tiền tài chống đỡ thì cũng chỉ là người thường. Hi Tuấn, em đừng lo lắng cho chị. Không có hào quang đó chị sống càng tự do. Mà nói lại, em kí hợp đồng này cha em không phản đối sao?

Cô có thể tưởng tượng vẻ mặt của Triệu lão gia tử, nhất định là thần sắc khiến mọi người sợ run. Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng nói:

–     Em đã rời khỏi Triệu gia…

Nói xong, vô thức sờ lên mặt:

–     Cha biết quyết định này thì không nói nhiều, tát em một cái rồi nổi cơn lôi đình đuổi em đi… Lão gia tử này, lớn tuổi vậy rồi mà ra tay vẫn nặng như vậy, giờ vẫn có cảm giác đau…

Dưới vành mũ, mi mắt anh buông xuống, lông mi dày nhưng không dấu được sự ảm đạm trong mắt.